Duyên mỏng như tơ chương 24 | Trải qua đại nạn

13/12/2023 Tác giả: Hà Phong 382

Cậu Khánh nhanh chóng sử dụng dây thừng để trói con Mận vào gốc cây, sau đó giúp Xuân đứng dậy. Cả hai phải rời khỏi địa điểm ngay trước khi cậu Hai quay trở lại. Xuân, bị thương ở chân, bước đi cứng nhắc, cô kìm nén đau mà không để lộ ra ngoại trừ cậu Khánh. Trên đường núi gập ghềnh, cây cỏ um tùm, cậu Khánh nhận thấy sự lạ thường của Xuân.

– Chân em sao vậy, bị thương ở đâu đúng không?

– Đêm qua em bị trật chân.

– Lên đi, tôi cõng em.

Cậu Khánh ngồi xổm xuống để Xuân nằm lên vai. Bờ vai vững chãi để cô nương tựa vào mọi lúc. Con đường núi đầy khó khăn, cây cỏ che phủ mọi nơi, và cậu Khánh dùng tay để làm sạch đường đi cho Xuân. Tìm thấy Xuân, cậu rất mừng, chỉ sợ trễ một giây là sẽ không gặp được cô nữa. Cậu Hai trở lại và nhận ra con Mận bị trói vào gốc cây, anh ta hốϮ chạy vào hang động. Thật may mắn, Xuân đã được cứu, anh ta ném chai nước mạnh và đuổi theo. Đoàn người của bà Lý cũng đang tiến về hướng núi, chỉ cần vượt qua con đường nhỏ phía trước là sẽ chạm mặt họ.

– Đứng lại.

Cậu Hai đã đuổi kịp cậu Khánh, cầm thanh gỗ dài. Xuân đang ở trên lưng cậu Khánh, khi thanh gỗ đánh xuống, cậu Khánh vội đẩy cô ra một bên. Xuân hét lớn.

– Đừng mà.

Cùng với tiếng kêu của Xuân là tiếng rên rỉ đau đớn của cậu Khánh. Phần lưng của anh bị thanh gỗ đánh trúng, mạnh đến mức anh khuỵu gối.

– Mày mò đến tận đây là rất giỏi đấy.

– Anh dừng lại đi… Đừng để bản thân không thể quay đầu.

Cậu Khánh nói chậm rãi, hơi thở bị ngắt quãng, đau đớn khiến trán anh nổi mẩn. Xuân ôm chặt cậu, cảm nhận cảm giác đau nhức tương tự như anh bị ᵭάпҺ trúng. Cậu Khánh không muốn Xuân bị tổn thương thêm, anh đẩy cô ra. Cậu Hai nhìn như đang xem một màn kịch hài, lăm le với thanh gỗ to tướng.

– Anh muốn gì thì cứ nhắm vào tôi, để cô ấy đi.

– Mày mơ à, đến nước này rồi tao không để đứa nào thoát hết. Từ lâu tao đã muốn nhổ cái gai trong mắt, mày hiểu cảm giác khó chịu đó không hả.

Anh ta cười châm chọc, giọng điệu chất chứa sự trách móc, hệt như cậu Khánh là người có lỗi. Mỗi lúc bị tỏ ra xa lánh, tình cảm anh em vẫn không giảm, cậu luôn mong muốn những điều tốt đẹp sẽ đến với anh em. Vì vậy, khi ba mất và mọi tài sản bị mất, cậu Khánh không nhận, vì đối với anh ta, tiền bạc chỉ là thứ phù du, điều quan trọng là tình cảm gia đình. Có những người chỉ nghĩ về lợi ích cá nhân và quên mất hai chữ “gia đình” trong tâm trí.

Đối với cậu Hai, những thứ xa hoa, trụy lạc mới là những điều anh ta theo đuổi, và anh ta sẵn lòng chi trả bất cứ giá nào để có được chúng. Trong tình huống nguy cấp, khi cậu Khánh bị thương và mất khả năng di chuyển, Xuân cảm thấy lòng mình đau đớn mà sức mạnh của cô không thể kiểm soát. Cô muốn bảo vệ cậu Khánh, giống như cách mà cậu luôn bảo vệ cô. Nhân cơ hội này, khi người đàn ông đầy oán trách cậu Khánh, Xuân chuẩn bị ném một hòn đá lớn. Cô lợi dụng lúc anh ta không để ý, chuẩn bị vung lên bất cứ khi nào cần. Tuy nhiên, đột nhiên, mặt đất rung chuyển, tiếng ầm ầm từ trên đỉnh núi đổ về, khiến cả ba người đều mất thăng bằng. Cậu Khánh nắm tay Xuân hối thúc họ nhanh chóng rời khỏi khu vực nguy hiểm.

– Lở núi rồi em, chạy đi!

– Dựa vào tôi, đứng lên, chúng ta phải đi cùng nhau.

– Chết tiệt.

Cậu Hai thề một tiếng rồi chạy thoát thân trước, không quan tâm đến đứa em trai bị thương nặng kia. Xuân cố gắng đỡ cậu Khánh đứng lên, không chấp nhận rời cậu một mình. Thân hình lớn của cậu không dễ để Xuân đỡ, nhưng cậu nài nỉ cô.

– Em cứ mặc kệ tôi, chạy nhanh đi Xuân, hãy bảo vệ con của chúng ta, tôi xin em đấy.

– Mẹ con em không thể sống khi thiếu cậu, đừng bỏ em lại một mình.

Xuân khóc, nước mắt tràn nhòe, nhưng với tinh thần mạnh mẽ, cô vẫn đứng vững. Cậu Khánh, mặc dù lưng đau đớn, nhưng vẫn cố gắng đứng lên. Âm thanh của đất đá đổ từ trên cao tiến dần về phía họ. Xuân không cần biết đó là gì, cô chỉ muốn cùng cậu Khánh an toàn. Trong những tình huống nguy cấp, con người có thể thực hiện những điều tưởng như là không thể. Cậu Khánh cảm nhận đau đớn từ lưng nhưng đau này không sánh kịp với việc rời bỏ Xuân, vì vậy cậu quyết định phải sống. Hai người chạy đua với cơn thịnh nộ của thiên nhiên, và đoàn người bà Lý cũng chạy lên núi khi nhận thấy sự khẩn trương. Cậu Hai đối mặt với họ, và bà Lý chất vấn.

– Thằng Khánh đâu rồi… Con làm gì nó hả?

– Con trai bà chắc hẳn bị lớp đất đá kia chôn vùi rồi. Tránh ra.

Cậu Hai hất tay bà Lý và chạy nhanh, dường như đối với anh ta, người khác chỉ là như cỏ rơm. Lòng người anh ta lạnh lẽo và đáng sợ hơn cả loài thú dữ. Bà Lý sợ hãï nhìn lên núi, con trai của bà đang ở đó và phải được cứu. Không chỉ bà Lý muốn cứu cậu Khánh, mà cả đám người khác cũng muốn giúp đỡ anh ta. Họ không quan tâm đến oan trái, chỉ muốn chạy lên núi để cứu cậu Khánh.

Xuân chỉ biết cùng cậu Khánh chạy về phía trước, cô không dám quay đầu nhìn lại. Cậu Khánh đã kiệt sức, môi tái nhợt và không thể thốt lời. Cậu thì thầm.

– Tôi… thương em rất nhiều… Xuân à.

– Em biết mà, cậu giữ sức đi, đừng nói gì hết.

– Tôi sợ mình… không có cơ hội nói chuyện với em nữa.

Xuân tỏ ra giận dữ, lúc này cậu nói những điều đó làm cô đau lòng. Nếu phải đổi mười năm còn lại để cứu cậu Khánh, cô nguyện đổi. Vai cậu Khánh nặng nề, cô sắp không thể chịu đựng nổi. Xuân hét lớn trong tuyệt vọng.

– Cậu đừng bỏ em mà… Cậu không được bỏ em.

– Tôi…

Cậu Khánh chỉ nói được một chữ và sau đó im lặng, ς.-ơ τ.ɧ.ể cậu vụt mình về phía trước. Xuân run rẩy nhưng vẫn kéo cậu đứng lên, không còn cách nào khác, cô qùγ gối để đỡ cậu Khánh tгêภ lưng và lê từng bước. Khát vọng sống mãnh liệt thúc đẩy bước chân của Xuân. Đám người bà Lý cuối cùng tìm thấy vợ chồng Xuân, và cô cầu xin sự giúp đỡ.

– Giúp tôi…

Ba thanh niên xúm lại để đỡ cậu Khánh lên vai, còn Xuân được bà Lý dìu đi. Ông trời không đoán được con người, nhưng cậu Khánh và Xuân thoát ૮.ɦ.ế.ƭ trong nháy mắt. Chạy xuống chân núi, Xuân nhìn lại và một số viên đá rơi trúng chân cô. Mọi thứ đã qua, cả ba bị bỏ lại phía sau, cô cũng mệt nhoài và đôi mắt dần đóng lại.

Còn cậu Hai, sau khi chạy khỏi khu vực núi, anh ta không biết nên đi đâu. Nếu về nhà, chắc chắn sẽ bị bà Lý đuổi đi thẳng. Anh ta đành đến kho thóc, nơi anh ta lâu nay giữ tài sản. Sau khi thoát ૮.ɦ.ế.ƭ, anh ta mới nhớ đến con Mận, nhưng vội quá nên chỉ kịp mở dây trói cho nó, không biết sau vụ sạt lở nó có chạy thoát không. Anh ta đang nghĩ làm sao để nhận lại ba má ruột, gia đình giàu có như thế không thể để anh ta chịu khổ được. Nghĩ và làm ngay, cậu Hai đem toàn bộ tài sản của mình, qua bên kia sông, để tìm đến nhà ba má anh ta.

Cậu Khánh, với phần lưng bầm tím ứa ɱ.á.-ύ, phải băng bó và hạn chế cử động. Xuân nghỉ ngơi vài ngày là có thể đi lại được, nhưng cô không ngừng bên cạnh chăm sóc cậu Khánh. Cậu Khánh không nỡ nhìn Xuân bận rộn, chốc lát lại thay tђยốς và nấu tђยốς. Cô làm hết mọi thứ, đồng thời nấu ăn sao cho hợp khẩu vị của cậu. Xuân nắm lấy bàn tay của cậu Khánh đang sờ tóc mình, cô mỉm cười.

– Cậu mau khỏe nhé, em muốn lên tỉnh chơi. Ở nhà chán ૮.ɦ.ế.ƭ quá.

– Đợi tôi đứng bình thường rồi, em muốn gì tôi cũng chiều hết.

Cậu Khánh biết Xuân chỉ nói như vậy để động viên cậu, chứ cô vẫn còn buồn trong lòng. Có quá nhiều người phải ૮.ɦ.ế.ƭ oan ức vì cậu Hai và con Mận, họ vẫn chưa trả giá, nhưng sớm muộn sẽ gặp báo ứng thôi.

Bà Lý đang phải giải thích với ba má Quyên, con Mận mất tích nên không có người đối chứng nhờ Xuân, và bà ta mới biết là nó đã ﻮ.เ.+ế+..Ŧ Quyên. Bà ta như đã già đi nhiều tuổi, tóc bạc nửa đầu. Nhiều thứ khiến bà Lý phải suy nghĩ, nhất là về cậu Hai. Thì ra, bao lâu nay, đứa con này đã sớm nhận ra bà ta không phải là mẹ ruột của mình. Bà Lý ngẫm lại bản thân, chưa từng đối xử tệ bạc với anh ta, thậm chí còn bảo vệ ﻮ.เ.+ế+..Ŧ Xuyến. Đêm đó, anh ta đến phòng của bà Lý, cầu xin bà đứng ra giải quyết giùm, tạo nên một câu chuyện rằng Xuyến bị trượt chân dẫn đến việc sinh non mà ૮.ɦ.ế.ƭ. Trong chiếc quan tài kia không có bất kỳ cục xác nào, tất cả chỉ là để lừa dối mọi người.

Bài viết liên quan