Duyên mỏng như tơ chương 30 | Hạnh phúc bình yên

14/12/2023 Tác giả: Hà Phong 343

Lúc này mọi người mới hiểu, có vẻ như đã có sự chuẩn bị trước đó, nếu không con Mận sẽ tiếp tục hành vi tàn bạo của mình. Xuân không ngờ rằng nó lại trở thành bộ dạng như vậy, tuy nó đáng thương nhưng cô không cảm thông được. Con Mận bị đẩy ra sân chờ cậu Khánh về. Cậu chỉ lái xe ra đầu làng khi đã bắt được con Mận, sau đó Nghĩa sẽ thông báo với cậu. Xuyến nhớ lại những gì con Mận và cậu Hai đã gây ra cho cô trong quá khứ, và đầu cô lại đau. Bà Hiên dìu con gái Xuân vào phòng nghỉ ngơi, để Xuân và người làm trông chừng con Mận. Nó bị trói, không thể cử động. Con Nụ, nép sau lưng Xuân, rụt rè nói:

– Lúc nãy em mở cửa cho nó vào nhà đó cô.

– Không ai trách em đâu, cô cũng không nhận ra.

Con Mận muốn nói gì đó nhưng không phát ra tiếng. Nó không chấp nhận, đối mặt với tình cảnh như vậy, và không hài lòng với Xuân. Xuân nhìn chân nó đang nằm đất, không cử động được, cô cảm thấy phải kêu người nới lỏng dây trói một chút. Con Nụ rụt rè, nói:

– Cô Khánh, cô thả nó ra một chút đi, nó đang đau.

Con Mận bật khóc thảm thiết, giương đôi mắt vô hồn nhìn mọi người, chỉ hỏi một câu cuối cùng:

– Cậu Hai đã chết chưa?

– Chưa, nhưng anh ta cũng chẳng khác gì cô mấy.

Nó ngước mặt lên trời cười to, âm thanh thê lương làm sao. Thì ra nó không chịu đau đớn một mình, người đàn ông khốn nạn kia cũng phải chịu hậu quả. Con Mận vui vẻ, ỡm tỏm, thậm chí là ợ rửa cô trong bụng. Cậu Khánh giao con Mận cho bố mẹ Quyên, gia đình họ mất nhiều trong kế hoạch đổi đời của con Mận, một mạng hai mạng. Đứa bé trong bụng Quyên cũng không tránh khỏi kết cục thương tâm.

Bố mẹ Quyên nhất quyết nhận nuôi con Mận vì tội ác của nó. Cả nhà Quyên đều đồng lòng ra tay dứt khoát như nhổ cỏ. Ngày con Mận được đưa ra xét xử, người làm nhà bà Lý đều kéo nhau đi xem. Ai cũng sợ khi nghe nó kể chi tiết về tội ác của mình, đặc biệt là với Quyên và Xuyến. May mắn thay, Xuyến được cứu sống, không thì số chồng vợ Quyên đã mất thêm một mạng.

Sau phiên xử, người ta bắt đầu tò mò về cậu Hai Phúc. Đồn rằng anh ta có vết sẹo dài trên mặt, xấu và kinh dị nên không dám xuất hiện. Có người nói anh ta đã rời xa nơi này, cả gia đình đi theo nhưng không ai biết họ đi đâu.

Vợ chồng Xuân quyết định sẽ trở về nhà ba má vợ trong hai tháng cuối thai kỳ. Bụng Xuân đã lớn lên, đi lại cô khá khó khăn.

– Em đi chậm một chút thôi.

– Chậm đến mức của rùa bò, cậu nói chậm quá.

Sau khi ăn cơm, cậu Khánh đưa vợ đi dạo. Xuân đi trước, cậu kè kè theo sau, một tay đỡ hông cô. Xuân cảm thấy bản thân đã tăng cân rất nhiều, mọi thứ cô ăn cậu Khánh đều nấu. Xuân còn trẻ, cô muốn có thêm vài đứa con nữa, má cô nói càng đông con cháu càng vui.

– Cậu muốn con trai hay con gái?

– Con nào cũng là con, miễn là do em sinh ra, tôi đều thích.

– Cậu ngày càng biết nịnh vợ rồi.

– Tôi chỉ nịnh vợ thôi.

Trong nhà, tiếng gõ mõ đều đều vang lên. Xuân trở lại vẻ nghiêm túc hỏi cậu Khánh về việc má của cô không chịu uống thuốc.

– Dì Dung nói má không chịu uống thuốc, cậu nghĩ sao?

– Tôi nghĩ má bị ám ảnh bởi những gì mà má đã tạo ra. Thuốc cũng không giúp má.

Xuân gật đầu, cậu Khánh nói đúng, bà Lý là người bệnh rất khó chữa. Cách đây một tháng, cô gặp em trai Trà. Thằng bé đã đi học, má Trà cũng đỡ vất vả hơn. Xuân khuyên họ nên nhận số tiền từ bà Lý không phải là tiền đổi mạng con họ mà là bà Lý trả nợ. Bà ta nợ gia đình Trà không biết khi nào mới trả hết.

– Cũng muộn rồi, chúng ta về phòng thôi.

– Em muốn ngắm trăng thêm chút nữa.

– Vậy năm phút thôi, em không nên đứng lâu quá.

Đêm nay trăng tròn, chị Xuyến rất thích. Xuân hỏi cậu Khánh liệu cậu có yêu cô nhiều như tình cảm Nghĩa dành cho Xuyến không. Cậu Khánh vỗ nhẹ má cô, nói rằng đời này cô là người hiểu anh nhất. Xuân thích thú bên cậu, ba người cùng nhau ngắm trăng. Ánh trăng chiếu xuống, in bóng hai người trên mặt đất.

Ông Thân đã già, không còn làm việc, giờ chỉ nắm cháu. Công việc của gia đình ông giao hết cho Nghĩa. Người dân trong làng đều ngưỡng mộ ông có hai con rể tốt, một người chăm chỉ và chất phác, người kia hào phóng và lịch thiệp. Ban đầu, Nghĩa cảm thấy lo lắng vì chỉ là người tay trắng, nhưng khi trở thành con rể của ông Thân, anh không cảm thấy ngại nữa, mọi người đối xử với anh bằng tấm lòng.

Gần trưa, Xuyến vẫn chưa thấy Nghĩa về. Chồng cô quá chăm chỉ, khi bắt đầu làm việc thì phải hoàn thành mới thôi, không thích bỏ dở. Sáng nay ông Thân nhờ Nghĩa đi đồng giúp đỡ, vụ gặt đã bắt đầu nên công việc nhiều hơn. Xuyến chuẩn bị ra đồng, cô mang nón đội lên đầu, giỏ tay. Con Nụ biết cô đi đồng, nên xin đi theo. Gia đình Xuyến có mấy mẩu đất cho người thuê, nhưng năm nay có Nghĩa nên không cho thuê nữa. Xuân đã khuyên Nghĩa làm ít việc lại, ba má cô cũng không ép buộc, nhưng chồng cô bảo làm việc không vất vả mấy, nên cứ tiếp tục làm.

Ngoài trời, nắng gay gắt, không có bóng cây che chở. Xuyến thấy Nghĩa đang làm việc giữa đồng lúa. Cô ngưỡng mộ sự chăm chỉ của người chồng, sẵn lòng vượt qua khó khăn và gian khổ.

– Anh ơi!

Tiếng gọi của Xuyến làm Nghĩa dừng lại, đặt gánh lúa xuống và bước tới cô.

– Nắng nhiều quá, em ra đây làm gì? Mau vào chỗ bóng kia nghỉ đi.

– Em mang cơm trưa đây, anh bảo mọi người nghỉ tay ăn rồi.

– Ừ, em ngồi đây đợi anh. Nhớ là không được ra nắng nha.

– Dạ.

Nghĩa lấy mấy tấm lá chuối trải dưới đất cho vợ ngồi. Tình cảm giữa họ luôn làm người khác ao ước, thậm chí cả Xuân còn khen Nghĩa chu đáo hơn cả cậu Khánh, điều đó khiến cô ngưỡng mộ.

Xuân sắp sinh, bụng cô lớn lên và má Xuân nói chắc bé này sẽ khá to. Cô cảm thấy rất lo lắng về việc sinh con và cậu Khánh cũng lo lắng hơn cả vợ. Đêm nào cũng thức dậy hỏi Xuân có triệu chứng gì sắp sinh không. Đêm nay, Xuân mới chỉ đưa mắt nhắm lại đã nghe cậu Khánh thủ thỉ bên tai.

– Em thấy sao rồi?

– Chưa tới ngày sinh mà anh cứ hỏi mãi, để em ngủ đi.

– Được rồi, em ngủ đi.

Cậu Khánh che chăn cho vợ và nằm xuống, nhưng chưa đầy một phút, cậu lại đứng dậy. Ông Thân nói đùa:

– Con ngồi xuống đợi đi, lúc trước mẹ nó sanh ba cũng giống con vậy đó.

Cậu Khánh nghe lời bố vợ, ngồi xuống ghế nhưng không được một lút nào đã nghe tiếng hét của Xuân. Ông Thân lắc đầu:

– Con Xuân còn sức để la to thế không sao đâu.

Nghĩa cũng thấy hài hước với tâm trạng của cậu Khánh. Cả hai vẫn chưa có tin vui. Xuyến rất khao khát có một đứa con và với Nghĩa, con cái là điều lộc trời, có khi nào sẽ có thôi. Sau một giờ đồng hồ, tiếng khóc của đứa bé vang lên, nhưng lạ thường là không phải một mà là hai đứa. Cậu Khánh mừng đến phát khóc, rồi được vào phòng với vợ. Xuân thoải mái hơn, cậu Khánh lau mồ hôi từ trán vợ, động viên không ngớt.

– Em giỏi lắm.

– Sinh một lần mà được tận hai đứa… quá tuyệt vời.

Xuân vui vẻ nói đùa, nhìn hai đứa bé đỏ hỏn khóc òa, bà Hiên đưa con cho cậu Khánh ẵm, tay chân cậu lúng túng như vớ phải lửa. Bà chịu đựng.

– Cậu tập dần đi, tận hai đứa lận đấy.

– Cho tôi xem cháu thử nào.

Ông Thân cũng nhảy vào ngó mặt hai đứa cháu của mình, một bé trai và một bé gái, đang nằm ngủ sâu. Cậu Khánh không dám ẵm con nên chuyển sang chăm sóc vợ. Xuân vẫn cảm thấy mệt và mỗi cử động nhỏ làm đau buốt. Dù nỗi đau đẻ cực kỳ khó chịu, nhưng khi đứa bé chào đời, mọi đau đớn trở nên xứng đáng. Bà Lý đã đến nhà ông Thân buổi sáng, ước mơ cuối cùng của bà trở thành hiện thực, và niềm vui còn tăng lên khi có hai đứa cháu nội đáng yêu.

Xuyến chúc mừng vợ chồng em gái, nhấn mạnh sự ngắn ngủn giữa tình yêu và hôn nhân. Cô nghe nói rằng lúc đầu Xuân chỉ kết hôn với cậu Khánh để làm rõ thân phận của mình, nhưng sau đó, trong số rủi may, họ đã hiểu biết và chấp nhận lẫn nhau, hiến dâng và nhường nhịn để có hạnh phúc hiện tại. Xuyến rời phòng và Nghĩa đến, nhìn cô với nụ cười nhẹ.

– Em ăn cháo đi.

Sáng nay, Xuyến quên mất bữa sáng vì hạnh phúc, và bữa cháo thơm phức làm cho bụng cô nhấm nháp hối hả. Nghĩa, trong lúc mọi người đều tập trung ở phòng Xuân, tranh thủ xuống bếp nấu nồi cháo. Xuyến ăn no, cười tươi tắn. Chồng cô làm mọi thứ như trước, khi thấy Xuyến may vá. Tuy tay Nghĩa to lắm nhưng khi cầm cây kim bé tẹo, trông hài hước. Tuy nhiên, anh vẫn tỉ mỉ và cẩn thận từng đường khâu trên áo cho Xuyến. Cô rung động từ những ngày đó, khi cuộc sống rất đơn sơ nhưng không bao giờ thiếu tình thương. Đó là cách sống mang ý nghĩa thực sự.

– Sáng nay tôi định sang kho thóc giúp cậu Khánh. Bên đó đã không còn ai vì mọi người đều tập trung ở đây.

– Vâng. Nhưng tối thì anh phải về đấy!

– Ừ. Tôi sẽ về, nhưng nếu trễ quá thì em cứ đi ngủ trước, đừng đợi anh.

Xuyến gật đầu, cho chồng yên tâm, nhưng cô biết mình sẽ không nghe lời. Nghĩa ăn sáng xong và rời đi, để tránh bận rộn vào buổi trưa. Ở nhà bà Lý giờ đã ít người hơn so với trước đây. Bà đã giữ lại một số người làm lâu năm và bây giờ mọi người đều được trả công đúng. Dì Dung thấy Nghĩa sang liền kể chuyện.

– Nghe đồn con Mận đã bị ૮.ɦ.ế.ƭ rồi, phía nhà tù đã thông báo hai ngày trước.
Nghĩa cảm thấy buồn, gia đình anh ta không ai đến để nhận xác.

Nghĩa suy nghĩ, không ai có thể chọn gia đình mình khi mới chào đời. Tuy nhiên, chúng ta có thể thay đổi, thông qua cách này hoặc cách khác, để biến những điều không may thành quá khứ, để tương lai tỏa sáng với những điều tốt lành. Nếu con Mận gặp ai đó khác ngoài cậu Hai, có lẽ cuộc sống của anh ta sẽ khác đi. Không thể đổ lỗi cho hoàn cảnh, đó chỉ là một phần của động lực. Nhưng động lực đó đã đi sai đường, trở thành cái cớ để lạm dụng, tạo ra biết bao lỗi lầm.

Gia đình Mận đau lòng vì có một đứa con gái tội ác, và người ta lan truyền lời đồn xấu, hàng xóm chế giễu gia đình anh ta. Sau Mận, còn có hai đứa em, đều gầy sọ đen đúa. Nghĩa đến nhà anh ta, đứng bên ngoài nghe tiếng cãi vọng. Người đàn ông mặc quần áo rách nát cầm chai rượu uống ừng ực, bước đi lảo đảo và phá đồ đạc. Trong nhà, dường như không còn gì để ông ta phá hủy. Thấy Nghĩa đến, ông ta bất ngờ rời đi. Mẹ và em gái của Mận trốn trong nhà, chờ ông ta đi rồi mới dám ra.

– Cậu đến tìm ai?

Nghĩa đưa hũ tro cốt cho người phụ nữ đau khổ đối diện.

– Đây là tro cốt của con gái bà, dù sao cũng là gánh nặng đẻ đau và sinh ra. Xem như là chúng tôi đưa con gái bà đi qua đoạn đường cuối cùng.

– Con tôi…

Nước mắt lăn dài và tiếng nghẹn không thành lời, hai đứa con em của Mận cũng chạy ra, nhìn hũ tro cốt trong tay má mà khóc nức nở.

– Chị hai đã ૮.ɦ.ế.ƭ rồi sao má… Chị hai không về nữa rồi…

Nghĩa không kiềm được ҳúc ᵭộпg lấy ít tiền đưa cho má con Mận và nhắn nhủ.

– Hãy dạy dỗ hai đứa nhỏ nên người, đừng để họ đi theo con đường của chị nó.

– Cảm ơn cậu… Cảm ơn rất nhiều…

Ba người đứng lặng nhìn Nghĩa biến mất, đâu đó trong cuộc sống vẫn còn nhiều người tốt.

Xuân dỗ hai đứa nhỏ ngủ xong mới có thời gian cho mình, cả ngày ru rú trong phòng ngột ngạt quá. Cô muốn mở cửa hít thở không khí một tí, mới đặt một chân xuống giường thì cậu Khánh đã cằn nhằn.

– Em không được ra khỏi phòng đâu, má đã dặn rồi đấy.

– Nhưng mà em thấy hơi khó chịu.

– Khó chịu cũng phải chịu, phụ nữ mới sinh không được ra gió, tránh sau này về già đau nhức.

Xuân bĩu môi leo ℓêп gιườпg nằm tiếp, riết rồi cậu Khánh hệt như má cô. Hai đứa nhỏ vừa mới ngủ một chút lại tỉnh, một đứa khóc là đứa còn lại cũng khóc theo. Xuân và cậu Khánh mỗi người bế một đứa lên dỗ. Hai vợ chồng chưa có kinh nghiệm nên dỗ mãi cũng chẳng nín. Bà Hiên thấy vậy liền chạy sang. Xuân nhìn cậu Khánh hai mắt thâm quầng thấy Ϯộι, mấy đêm cậu không ngủ lo chăm con để Xuân ngon giấc. Má cô hay lắm, dỗ một lát là hai đứa nhỏ ngủ ngon ngay, lúc này Xuân mới kéo tay cậu Khánh nhỏ giọng.

– Cậu cũng ngủ đi, mới mấy hôm mà em thấy cậu ốm quá.

– Em đừng lo sức khỏe tôi tốt lắm, ốm tí cho đẹp người.

Xuân buồn cười nhưng không dám cười lớn, hai vợ chồng ôm nhau ngồi ngắm con ngủ. Xuân thấy mình thật may mắn, giữa hàng vạn người cô đã tìm được một người tâm đầu ý hợp. Người đàn ông này luôn chiều chuộng cô, trân trọng cô, bảo vệ cô. Bình yên là khi được ở cạnh người mình thương, cưới cậu Khánh là lựa chọn đúng đắn nhất đời Xuân. Đêm nay vẫn như những đêm khác, cậu Khánh ôm cô trong ռ.ɠ-ự.ɕ, nghe hơi thở đều đều của cậu là Xuân an tâm ngủ ngon giấc.

Nghĩa không kể Xuyến nghe chuyện con Mận, những gì đã là quá khứ thì nên cho qua. Cả ngày hôm nay Xuyến đi chùa với má, xin được lá bùa bình an liền đưa cho chồng. Cô hi vọng nhiều năm về sau hai người vẫn giống như hiện tại, luôn yêu thương và chia sẻ với nhau. Nghĩa bưng thau nước ấm vào phòng, tối nào trước khi đi ngủ cũng bắt Xuyến ngâm chân, mãi rồi thành thói quen, hôm nào không có thì lại thấy thiếu.

– Mình để đó em làm được rồi.

– Tôi muốn ʇ⚡︎ự tay lo cho em, đợi khi già rồi thì nhờ em giúp.

Nghĩa lớn hơn Xuyến bốn tuổi cộng thêm vẻ ngoài chững chạc thành ra trông già hơn cô nhiều. Xuyến tưởng tượng tới lúc về già mà phì cười, cô đáp.

– Đến lúc đó không chỉ có em thôi đâu, còn con nữa mà, mình quên tính rồi.

Xuyến mỉm cười duyên dáng chỉ vào bụng mình.

– Chúng ta sau này không đơn ᵭộc nữa bởi vì nơi này đang hình thành một sinh linh bé bỏng.

Nghĩa quên mất phải nói gì, chỉ biết ôm chặt Xuyến vào lòng. Người con gái này là món quý giá nhất ông trời đã ban tặng cho Nghĩa, ngay từ đầu họ cũng không ngờ rằng sau này sẽ có duyên phận. Sợi tơ hồng của Xuyến và cậu Hai đã đứt mở đầu cho cuộc gặp gỡ của họ với Nghĩa. Duyên phận mảnh như tơ, không ai biết được người yêu mình sẽ không phải là người bên cạnh, chỉ có thể hiểu rõ khi thời gian trôi qua.

Nhà ông Thân đón tin vui liên tiếp, cả hai đứa con gái đều đưa cháu cho vợ chồng ông ôm. Khi hai đứa nhỏ đủ một tuổi, vợ chồng Xuân quyết định chuyển về nhà bà Lý, nơi cũng là cơ nghiệp của gia đình cậu Khánh. Bà Lý, yếu đuối và mắc bệnh, được dì Dung chăm sóc. Cậu Khánh, đứa con hiếu thảo, không tiếc công sức tìm thầy thuốc cho mẹ.

Vợ chồng Xuyến chào đón đứa con gái đầu lòng, một thiên thần nhỏ giống hệt Xuyến. Dễ thương và đáng yêu, Nghĩa mê mẩn đứa bé, thường xuyên muốn bế mãi. Hai vợ chồng quyết định không sinh thêm con nữa, bởi Xuyến đã trải qua một cuộc sinh nở khó khăn để đưa đứa con gái ra đời. Với họ, cuộc sống hiện tại đã đủ hạnh phúc.

Bà Lý sống thêm hai năm, rồi một ngày bà từ giả cõi đời. Cảnh tang lễ, cậu Hai Phúc cũng xuất hiện, nhưng anh ta tỏ ra xấu hổ và không dám đối mặt với mọi người. Vợ chồng Xuân quản lý cơ nghiệp gia đình và tiếp tục làm từ thiện. Tiếng tăm về gia đình họ đã được làm mới, và mọi người chỉ nhìn nhận về sự tốt lành của vợ chồng cậu Ba Khánh.

Trong cuộc sống, lòng tốt chỉ là một bước khởi đầu, đó phải là niềm tin từ tâm hồn để khiến người khác kính trọng. Xuân tự hào vì có một người chồng tốt như cậu Khánh, được mọi người quý mến. Cô tự hào về tương lai của hai đứa con, sẽ được dạy dỗ để trở thành những con người tốt như cha mình. Chính những giá trị này giúp họ duy trì và phát triển những gì mà vợ chồng cô đã xây dựng.

Bài viết liên quan