Chồng xấu dễ xài chương 3 | Thục thông minh cao tay

07/11/2023 Tác giả: Hà Phong 38

Thục ngồi trong phòng, uống trà sữa và thưởng thức hai chiếc bánh ngọt lớn. Dù biết Bảo Nam rất sợ hãi, không dám chạm vào cô, nhưng cô vẫn bật cười phá lên.

“Mẹ đâu mà cười sặc sụa vậy con gái!” Bà Nhiên mang ly nước cam vắt vào bàn con gái.

“Thôi, mẹ! Con đang chuẩn bị một kế hoạch quan trọng trong cuộc đời mình.” Thục ôm mẹ thì thầm.

“Kế hoạch gì mà lạ lùng vậy? Người ta đang muốn đẹp lên thì con lại muốn mình xấu đi.”

“Vì con không giống ai cả! Hì hì!”

Thục ôm cổ mẹ, trấn an: “Mẹ yên tâm, sau vụ này con sẽ trở lại vẻ đẹp như xưa.”

“Con bé này, không hiểu sao lại thế!” Bà Nhiên bày tỏ sự bối rối. Con gái đột nhiên trở nên xấu xí và kỳ lạ.

“Chúc mẹ ngủ ngon, mẹ ơi!” Thục vẫn cười tươi và tinh nghịch, giả vờ là một cô bé nai ngây chúc mẹ ngủ ngon như lúc cô còn bé. Bà Nhiên cảm thấy con gái có hành động lạ lẫm nhưng không quá lo lắng. Cô chỉ nhắc nhở và không xen vào chuyện cá nhân của cô. Thục từ nhỏ đã độc lập. Từ bé đến lớn, cô luôn tự tin và có nhiều tài năng về nghệ thuật. Gia đình chỉ hỗ trợ và tôn trọng sở thích của cô. Cô đạt giải nhất môn toán quốc gia và được cả hai trường đại học lớn là Đại học ngoại ngữ và Đại học kinh tế chấp nhận. Thục chọn học trường Đại học ngoại ngữ trước, rồi sẽ song song hai bằng khi có kết quả từ trường kia. Tương lai còn nhiều dự định chưa thực hiện được. Hiện tại, cô phải thoát khỏi tình trạng này trước đã.

Thục nhìn thấy bản thân trong gương, cô cảm thấy bụng đầy và mặt có đám mụn to vì ăn đêm và ăn nhiều đồ mỡ, đặc biệt là bữa tối không tập thể dục. Liệu điều này có khiến Bảo Nam hoảng hốt không? Thục tự hỏi và nhéo cái bụng mỡ của mình. Cô quyết định sử dụng chiêu cuối cùng: mời Bảo Nam đi ăn nhưng anh ta không trả lời. Mấy hôm trước anh ta vẫn lịch sự hẹn hò. Thục cảm thấy chán ngấy cười vì chính bản thân cô. Cuối tuần này, cô sẽ chấm dứt mối quan hệ với người tình kỳ quái này.

Thục có chủ đích cố tình không tắm suốt hai ngày. Cô đổi quần áo nhưng không giặt, chỉ cố vuốt lại đống đồ nhăn nhúm, để cho mùi hôi phát ra sau hai ngày mới mặc lên. Cô biết cảm giác người nhờn nhưng cô vẫn cố nhẫn, vì kế hoạch lớn của mình.

Cô xõa tóc rối rắm của mình, buộc thành một bím phía sau, vài sợi tóc dài rũ xuống. Tóc không gội suốt ba ngày làm cho nó dính bẩn. Cô còn cạo vài sợi lông trong tóc rồi dán lên đầu, giả vờ như đang giữ gàu. Cô mặc quần áo bị rách, cất trong tủ của mẹ từ lâu và ngắm nhìn bản thân, xem liệu mình đủ xấu, đủ bẩn chưa, sau đó mới rời nhà.

Cô đến cổng trường Đại học Ngân hàng và đứng chờ ở đó.

Cuối cùng Bảo Nam đi ra cổng, mặc quần đen, áo sạch sẽ và giày bóng loáng. Bảo Nam trông chỉn chu, lịch sự hơn cả giáo viên đại học chứ không phải là một sinh viên.

Khi có thêm vài sinh viên đi ra, Thục tháo mũ bảo hiểm, bỏ xe giữa đường và lao vào ôm lấy tay Bảo Nam.

“Anh! Đừng bỏ em!”

Bảo Nam nhìn Thục, người yêu lôi thôi và béo tốt, lại còn ôm anh khóc lóc giữa đường, anh ngượng ngùng:

“Em định làm gì thế? Thả anh ra!”

“Không! Em không thả! Mấy ngày nay em nhắn tin anh không trả lời! Gọi anh không nghe! Em biết anh có người khác nên không cần em nữa! Em không cho anh đi! Anh không được bỏ em!”

Thục tiếp tục ôm chặt chân Bảo Nam, khóc lóc, với ý định tạo ra sự rối bời và khó chịu.

Những sinh viên xúm lại sau tiếng khóc của Thục, một số cô gái chỉ trích cô:
“Phụ nữ mất đẳng cấp thế!”
“Người ta không còn yêu, thì đừng làm phòng chứng như vậy!”
“Cái cô bé này quá lôi thôi!”
“Đúng, xấu và bẩn!”
“Chẳng biết nó suy nghĩ gì!”
Thục nghe thấy mọi lời chỉ trích và cố tình ôm chặt cổ Bảo Nam hơn nữa.
Mùi hôi từ cơ thể hai ngày không tắm, cộng với quần áo nhăn nhúm không giặt suốt ba ngày, khiến Bảo Nam suýt phải nôn.

“Bớt xa tôi ra! Đừng làm khùng điên ở đây!” Bảo Nam cố gắng đẩy Thục ra khỏi cơ thể anh.

Thục giả vờ ngã lăn xuống đất và khóc lóc.
“Thế này còn không thể hiểu sao! Không còn yêu thì nói đi, đừng cần phải xáo trộn và làm phiền người khác!” Mấy cô gái nhìn Thục bị ngã và đứng lên, sau đó mắng Bảo Nam.

Bảo Nam vẫn cảm thấy khó chịu vì mùi cơ thể của Thục trước đó. Anh ta liên tục hắt xì và lấy chai khử trùng từ túi áo để xịt lên người.

“Từ nay tôi cấm cô lại gần tôi! Chúng ta chia tay đi!” – Bảo Nam tuyên bố.

Thục đứng dậy phàn nàn lớn: “Anh thực sự thiếu tôn trọng và yêu đương đây! Được, chúng ta chia tay! Tôi không sợ chút nào! Đừng nghĩ anh đẹp trai, giàu có mà tôi phải hèn mọn với anh! Anh thực sự là người đàn ông tồi tệ!”

Thục cởi chiếc xăng đan và ném vào Bảo Nam trước khi lên xe đi một cách quả quyết.

Bảo Nam đứng đơ, bối rối với những gì vừa xảy ra. Đó là lần đầu tiên anh mất mặt như vậy. Anh ngỡ ngàng và chỉ biết ngắm theo bóng dáng của Thục.

Sau những ngày đó, Thục chủ động không liên lạc với Bảo Nam và thấy anh không hồi âm. Mọt tuần sau, cô thử gọi điện cho anh nhưng số đã thay đổi. Thục cảm thấy anh chạy trốn thực sự! Cô thầm cười! Một người như anh với cái tính xấu xa, làm sao có thể chấp nhận một cô gái như cô! Thực sự là điều bất ngờ! Thục cảm thấy vui vẻ vì đã thoát khỏi mối quan hệ đầy rắc rối.

Thục ăn kết thúc chiếc bánh tối và quyết định thay đổi bản thân từ ngày mai. Cô đặt những đồ ăn không lành mạnh vào tủ lạnh, bắt đầu chế độ ăn uống tốt hơn, luyện tập tại phòng gym và chăm sóc da dẻ của mình.

Mặc dù việc kiêng khem là khó khăn, nhưng mục tiêu có một cơ thể khỏe mạnh và đẹp hơn là điều quan trọng. Thục cải trang hình ảnh của bản thân từ khi béo bở đến khi thon thả và tre trung. Cô sử dụng hình ảnh cũ và hình ảnh hiện tại để thúc đẩy bản thân. Cứ mỗi lần nhìn vào hình ảnh cũ, cô sẽ không còn muốn ăn đồ ngọt nữa. Điều này đã trở thành một quy trình tư duy – thói quen xấu dễ hình thành nhưng thói quen tốt lại cần phải nỗ lực. Với quyết tâm lớn, cô tin rằng mình sẽ vượt qua.

Cuối cùng, mọi cố gắng của Thục đã được đền đáp. Chỉ trong ba tháng, cô đã đạt được kết quả. Thục chuẩn bị hồ sơ xin học tập ở một trường Đại học khác – trường Đại học Kinh tế, chọn ngành Kinh tế quốc tế.

Ngày Thục mới nhập học tại trường, cô như một vật thể ngoại lạ xuất hiện. Toàn bộ trường đều nhộn nhịp vì có một sinh viên “mới” đặc biệt, mặc dù thực ra cô ấy đang học năm cuối tại một trường Đại học nổi tiếng. Tuy nhiên, ở ngôi trường mới này, cô hoàn toàn là người ngoại quan mới. Quan trọng là cô ấy rất đẹp và có dáng vẻ quý phái.

Tin tức về cô sinh viên đẹp như hoa và đang theo học hai văn bằng tại trường mới đã khiến cánh sinh viên nam trong trường háo hức. Họ chờ đợi ở hành lang mỗi khi Thục đi qua để ngắm cô.

“Xin thề đẹp thật!”
“Nhan sắc rạng rỡ, không phải kiểu yếu đuối như mấy cô khác. Đúng gu tôi!”
“Nghe nói cô ấy còn hát hay và nhảy đẹp nữa đấy. Giỏi vừa lại còn xinh!”
“Lại còn vòng này ra vòng kia nữa chứ!”

Các chàng trai khi được chiêm ngưỡng nhan sắc của Thục đều ngạc nhiên và trầm trồ. Họ ao ước được chú ý từ cô. Ánh mắt ai nấy đều rơi vào cô, đầy ước mơ. Bàn tán lan tỏa về nhan sắc và tài năng của Thục. Cánh con trai luôn thích thú với chủ đề về gái đẹp. Đàn ông cũng vậy. Nếu không, họ sẽ không còn là đàn ông nữa. Tuy nhiên, có một người duy nhất không tham gia vào sự khen ngợi về vẻ đẹp của Thục, đó là Khôi. Anh chàng cao gầy, tóc xoăn và đôi mắt hí với hai cái vết rạn dày trên gương mặt xương xẩu của anh.

Bài viết liên quan