Lấy chồng nhỏ tuổi chương 22 | Giông tố
Bà rấm rức kể về quãng thời gian khó khăn ở đất khách, chia sẻ về lòng nhớ quê hương, và cảm xúc nhớ tới tôi…
Nhưng tôi chỉ im lặng, nghe mà không nói. Trái tim tôi kích động, nhưng tôi không dám bày tỏ, vì tôi sợ, sợ rằng hy vọng sẽ dẫn đến thất vọng…
“Mẹ” hỏi:
— Con sao vậy, con không tin ta là mẹ con à?
Tôi không biết phải trả lời thế nào. Tôi đã dành cả tuổi thơ để chờ đợi mẹ đến, mong đợi một vòng tay ôm tôi khi tôi mệt mỏi, hy vọng một vòng tay ôm lấy tôi. Nhưng đột nhiên như này, tôi trở nên bối rối và có chút sợ hãi.
Mẹ Hân cũng nhận ra bầu không khí căng thẳng này, cười nói:
— Chuyện này đột ngột quá, có lẽ cô bé nó còn hơi bỡ ngỡ một chút. Chị nên để cô bé thêm thời gian, chắc chắn mọi thứ sẽ ổn định hơn. Mà chị đã ở bên Trung Quốc lâu đến vậy à?
— Vâng, tôi ở bên Trung Quốc. Trước đây, tôi đã về tìm cô bé một lần nhưng có việc đột xuất nên chưa kịp gặp. Nhưng giờ thì tốt rồi, tốt rồi… Lần này tìm được con, mẹ sẽ bù đắp những thiệt thòi mà con đã chịu đựng. Con có muốn đi với mẹ sang Trung Quốc không?
“Mẹ” cầm tay tôi hỏi như thế, tôi vội rút tay ra. Trong lòng tôi bỗng trở nên phức tạp vô cùng, nhẹ nhàng từ chối:
— Tôi đã kết hôn rồi.
— Ừ nhỉ, mẹ quên mất, mẹ đường đột quá.
Gian phòng trở nên yên lặng, cả ba người đều không nói gì. Cuối cùng, “mẹ” là người lên tiếng:
— Mẹ biết con đang nghĩ gì, con đang lo sợ gì. Mẹ cũng không có cách nào chứng minh, vì đã nhiều năm trôi qua. Chỉ còn cách là xét nghiệm ADN để chứng minh, để cả mẹ và con an tâm. Con đồng ý không?
Tôi nghĩ, ngoài cách này, không còn cách nào khác. Chỉ có y học mới có thể giải đáp mọi thắc mắc trong tôi.
Gần đó có một phòng khám tư xét nghiệm ADN. Tôi và “mẹ” chọn loại xét nghiệm cung cấp kết quả trong ngày, chỉ mất sáu tiếng. Trong khoảng thời gian đó, chúng tôi quay về nhà Mẹ Hân. Mẹ Hân cố tình xuống bếp nấu ăn để chúng tôi có không gian riêng để nói chuyện, nhưng trước khi có kết quả, khoảng cách trong tôi vẫn chưa giảm bớt.
Ăn xong, chúng tôi lại đến phòng khám để nhận kết quả. Mảnh giấy được ép nhựa, khiến vai tôi run rẩy theo tiếng nấc nghẹn. Đó, người ấy chính là mẹ tôi. Đó, đúng là mẹ tôi rồi…
Lòng tôi như vỡ tung, tôi ôm mẹ chầm lấy. Người mà tôi từng mơ ước có, người mà tôi chỉ cần muốn là có thể chạy về, gục mặt vào lòng tìm kiếm bình yên.
Bây giờ, nó đã thành hiện thực.
Bây giờ, tôi đã có mẹ.
Mẹ của tôi…
Hai mẹ con ôm nhau khóc một trận. Chưa bao giờ tôi thấy nước mắt ngọt ngào và hạnh phúc như vậy.
Bầu trời hôm nay cũng thật đẹp. Nắng hiền hòa chiếu xuống, tràn ngập tâm hồn tôi như trong lành. Tôi và mẹ nhìn nhau, mẹ để tôi dựa đầu vào vai bà, nắm lấy bàn tay tôi và vuốt nhẹ hỏi:
Mẹ hỏi:
— Con kết hôn khi nào, cuộc sống có hạnh phúc không? Cậu ấy là người như thế nào, mẹ muốn gặp cậu ấy có được không?
— Bọn con kết hôn gần một năm rồi, anh ấy đang đi công tác ở Hà Nội. Khi anh ấy về, con sẽ bảo anh ấy đến gặp mẹ.
— Cậu ấy làm nghề gì?
— Nhà anh ấy có công ty riêng, anh ấy đang quản lý một chi nhánh. Cuộc sống của chúng tôi khá ổn định. Còn mẹ, mẹ kể về mẹ và ba đi.
Mẹ tôi cười nhẹ, đôi mắt đượm buồn:
— Đời mẹ là câu chuyện buồn khi năm tháng thanh xuân mất cả chồng lẫn con.
Tôi vội hỏi:
— Ý mẹ là ba… ba con mất rồi sao?
Mẹ lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe chảy ra dòng lệ:
— Tuy chưa mất nhưng coi như đã mất.
— Con không hiểu.
— Năm ấy ông ấy có người phụ nữ khác nên mẹ mới ly hôn. Lúc đó, con vừa mới sinh vài tháng. Nghe đâu bây giờ họ vẫn rất hạnh phúc và có một đứa con trai nhỏ hơn con vài tuổi. Thôi đừng nhắc chuyện này nữa, mẹ con mình khó khăn mới gặp nhau. Chúng ta đi ăn một bữa với nhau đi, mẹ rất nhớ hương vị của quê hương mình.
— Mẹ muốn ăn món gì con sẽ đưa mẹ đi?
— Mẹ muốn nhiều lắm, nhưng có lẽ thèm nhất là dư vị quê nhà, là món gỏi ngó sen.
— Gỏi ngó sen, mẹ ở đồng Tháp?
— Ừ, quê mẹ ở đồng Tháp. Năm đó, mẹ đưa con về ngoại chơi, xe khách bị hỏng nên ghé vào nhà dân xin nước cho con uống. Không ngờ sau lần định mệnh đó, mẹ con mình phải xa nhau hai mấy năm trời.
Nhắc đến chuyện này, mẹ buồn và khóc mãi. Tôi và mẹ Hân đưa mẹ tôi đến một quán ăn hương đồng quê. Tôi gắp thức ăn cho cả hai mẹ. Mẹ Hân bảo:
— Lo cho mẹ con đi, bà ấy vất vả nhiều rồi.
— Mẹ cũng là mẹ của con mà, bây giờ con có tận hai mẹ đấy nhé.
Hôm đó, mẹ tôi ngủ lại nhà mẹ Hân. Hai mẹ con nằm trong phòng tâm sự rất lâu. Mẹ kể tôi nghe mẹ bị lừa bán cho một người đàn ông Trung Quốc, tận một tỉnh xa xôi hẻo lánh, ít người qua lại. Vì không hiểu tiếng của họ, thời gian đầu rất vất vả. Mẹ tìm mọi cách để trốn nhưng không thành công. Cuối cùng, mẹ chỉ còn cách chấp nhận.
— Dượng có tốt với mẹ không?
— Rất tốt, ông ấy không đẹp như ba con, càng không giàu có danh tiếng. Nhưng ông ấy rất thương mẹ, coi như đã được bù đắp. Có cơ hội, mẹ sẽ để ông ấy và các em sang thăm con.
Tôi tìm được mẹ rồi, nhưng bản tính tò mò ai cũng có. Tôi cũng rất muốn biết ba tôi là ai, nhưng sợ mẹ đau lòng, nên tôi ngần ngại chưa dám hỏi vội. Đành chuyển sang câu hỏi khác:
— Lần này mẹ về được bao lâu?
— Dượng của con ông ấy sợ mẹ không sang, chỉ cho mẹ đi mười ngày. Với lại, mẹ còn mẹ chồng bị liệt phải chăm sóc, nên không ở lâu được. Nhưng mẹ sẽ sắp xếp sang với con khi con sinh em bé.
— Dạ…
Đêm đó, Phong không gọi cho tôi. Tôi vì vui mừng chuyện của mình và mẹ nên cũng quên mất. Phần vì tôi biết anh đang bận bịu, nên không muốn làm phiền. Đến chiều hôm sau, anh mới gọi cho tôi, giọng nói rất vui:
— Ngày mai anh về rồi, anh có món quà tặng cho em.
— Công việc đã giải quyết hết chưa anh?
— Xong xuôi rồi. Mai anh và ba sẽ cùng về.
— Phong, em tìm được mẹ rồi.
— Em nói gì?
— Em tìm được mẹ ruột của mình rồi.
Tôi sung sướng khi chia sẻ tin vui với anh, và anh cũng mừng cho tôi. Chúng tôi đều hồi hộp trước cuộc gặp mẹ vợ vào ngày mai. Khi mẹ về, tôi đưa điện thoại cho hai người nói chuyện với nhau. Sau khi tắt máy, mẹ nhận xét:
— Chàng trai này nói chuyện rất lịch sự.
Thực ra, mẹ muốn đưa tôi về quê ngoại để gặp họ hàng, nhưng tôi muốn đợi Phong về rồi cùng đi. Ngày mai anh về, tất cả chúng tôi sẽ cùng nhau đi, điều này sẽ mang lại niềm vui và ý nghĩa lớn hơn nhiều.
Tuy nhiên, điều tôi không ngờ đến là có những điều đã nắm trong tay nhưng lại trôi qua như cát rơi qua kẽ hở, và có những mối quan hệ không nên bắt đầu.
Đêm đó, nửa đêm, tôi tỉnh giấc vì cơn buồn tiểu. Sau khi đi xong, khi trở lại giường, tôi không thể ngủ. Nỗi lo nóng ruột và gan nóng át đến gần sáng. Tôi lấy điện thoại xem giờ và phát hiện có tin nhắn trên Zalo. Tôi mở ra và bất ngờ trước những bức ảnh nóng bỏng của Phong và Kiều An trên giường khách sạn, người chụp còn tặng thêm những vỏ bao cao su vương vãi dưới sàn nhà, màu vàng và đỏ như thể họ vừa trải qua một trận hoan lạc kịch liệt. Tôi không biết phải cười hay khóc, trái tim tôi đau đến mức gần như không thể thở được, vòng tay mà ngày nào còn ôm tôi chặt bây giờ đang gối tay cho người con gái khác. Thân thể đó không còn là của tôi duy nhất, và lời hứa cuối cùng chỉ là hư không.
Tôi nằm lì trên giường, tâm trạng rối như tơ vò. Đêm dài, cuối cùng, tôi quyết định gọi cho Phong, muốn làm một phép thử.
Tôi không gọi điện thoại thông thường mà gọi trực tiếp qua Zalo cho anh. Mỗi tiếng chuông là một nỗi sợ bủa vây tôi, mong mọi thứ chỉ là giấc mơ, nhưng không, đó không phải giấc mơ mà là cơn ác mộng. Người nghe máy là Kiều An, khuôn mặt còn ngáy ngủ, bên cạnh là chồng tôi ngủ sâu như chết.
— A lô.
Kiều An chẳng buồn mở mắt hỏi, tôi im lặng. Cô ấy lại hỏi:
— Ai vậy?
— Là tôi.
Nghe giọng tôi, cô ấy mở mắt, vội vàng nhìn vào màn hình rồi nhìn xuống người. Cô ấy liền hét lên:
— Ôi… cái gì vậy.. cái gì vậy.. anh Phong.. sao.. sao anh lại ở đây?
Tiếng hét thất thanh đó làm Phong cũng uể oải tỉnh dậy và nhanh chóng giải thích:
— Lệ nghe anh nói, chuyện không như em nghĩ đâu.
Tôi cười nhạt và hỏi:
— Vậy chuyện như thế nào, anh nói đi em nghe.
Tôi hỏi nhưng không kiềm chế được nước mắt đang chảy xuống, lòng đau như ai cầm mũi dao nhọn đâm vào đấy.
— Anh không biết chuyện gì cả, đêm qua anh đi ăn mừng với khách hàng và sau đó anh về ngủ. Không hiểu vì sao Kiều An lại ở đây. Em hãy tin anh.
Kiều An khóc tu tu:
— Em cũng không biết chuyện gì nữa, em chỉ nhớ em say quá, anh đưa em về phòng nghỉ. Sao bây giờ lại trở thành như vậy, đây là lần đầu của em huhu…huhu…
Tôi không muốn nghe nữa, tắt máy và ném điện thoại xuống giường, ôm mặt khóc. Nước mắt của tôi nếu có thể biến thành sông thì hôm nay tôi đã tạo ra biển rộng lớn. Trái tim nhỏ đau đến quằn quại và tê liệt.
Hóa ra không có gì là bất diệt, chỉ là chưa đến thời điểm thích hợp.
Vì có mẹ ở đây và không muốn mẹ lo lắng, tôi vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ, giữ cho mọi thứ trở nên bình thường. Còn vài ngày nữa mẹ sẽ về từ Trung Quốc, vì vậy tôi muốn tạo ra ấn tượng hạnh phúc, hy vọng mọi người sẽ không phát hiện ra điều gì.
Đầu giờ chiều, Phong trở về, trước mặt mẹ tôi, tôi giữ thái độ bình thường và chăm sóc anh:
— Anh về rồi à, có mệt lắm không?
Mặt Phong lạnh lùng, có lẽ anh ấy bất ngờ trước thái độ của tôi, mấy giây sau mới trả lời:
— Anh không… không mệt.
— Em lại nghĩ anh rất mệt, mẹ em đang tắm, anh đợi mẹ ra rồi chào mẹ nhé.
Phong quay sang chào hỏi mẹ Hân và họ bắt đầu trò chuyện. Đôi mắt Phong liên tục nhìn về tôi, đến khi chỉ còn hai người, Phong giải thích vội vàng:
— Em hãy tin anh, anh không biết chuyện gì cả. Anh chỉ nhớ uống một chút và về ngủ, không có phản bội em.
Tôi cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng nước mắt vẫn tuôn ra, mũi cay xè, cả mũi và tâm can đều đau đớn:
— Vậy anh nói vì sao cô ấy lại bên cạnh anh, tại sao vỏ bao cao su vứt đầy dưới đất?
Phong vò đầu bứt tai:
— Anh không biết, anh xin thề anh chưa hề nghĩ đến chuyện đó, anh thề, nếu anh thích Kiều An, anh đã thích từ lâu, không phải bây giờ mới qua mặt em như vậy.
— Dù thế nào thì nó đã xảy ra, anh đã lấy đi lần đầu của cô ấy. Anh định làm gì tiếp theo?
Phong đặt tay lên vai tôi, đôi mắt thành khẩn:
— Dù thế nào, anh cũng không yêu ai ngoài em, chỉ có một người vợ, là em…
Lúc này, mẹ tôi từ phía sau đi lên, đang hỏi:
— Con rể đã về rồi à, đâu nào, con rể mẹ đâu?
Phong quay đầu chào mừng mẹ, tôi cười nói:
— Đây ạ, con rể mẹ đây, mẹ thấy có đẹp trai không?
Nhìn thấy mặt Phong, ly nước trên tay mẹ tôi rơi xuống đất, vỡ nát. Miệng mẹ mấp máy, lắc đầu liên tục:
— Không.. không thể nào…
Tôi vội chạy đến bên mẹ:
— Mẹ, mẹ sao vậy mẹ?
— Không, không thể nào..
Tôi và Phong không hiểu chuyện gì xảy ra, mẹ tôi nhìn Phong một cách mê man, sau đó mặt mày tái nhợt, ngã vào ghế. Khuôn mặt mẹ thất thần, tôi hoảng hốt kêu lên, nhưng mẹ ngước mặt lên trời và than rên:
— Ông trời ơi… sao ông làm như vậy, sao ông tàn nhẫn như vậy hả… Ông trời ơi…!!!
Mẹ đập tay vào ngực, vài phút sau đó, mẹ ngất lịm trong tay tôi…..
Tôi không biết rằng cơn giông đã đến…