Lấy chồng nhỏ tuổi chương 28 | Mối nhân duyên

28/11/2023 Tác giả: Hà Phong 416

huyền, vân, hương, ngọc như, hạ uyên, thúy, thu hương, nhung
Tôi gặp em vào một buổi trưa hè nắng gắt, giữa bức nắng oi bức, em đang làm việc mệt mỏi dưới ao sen. Dù có vết bùn lầy trên khuôn mặt, nhưng nét đẹp của em vẫn hiện hữu, tựa như một đóa sen thanh thoát và thuần khiết.

Mải mê ngắm nhìn, tôi trượt chân ngã xuống nước, rơi vào vũng bùn. Em chạy đến ngay, giúp tôi đứng dậy. Trong khoảnh khắc đó, tôi ngửi thấy mùi thơm nhẹ, liệu đó có phải là mùi của em hay của hoa?

Nhìn thấy tôi bết bát, em cười với đôi má lúm đồng tiền và đưa tôi sang một ao nước sạch để rửa sạch bùn lầy. Em hỏi:

— Sao nhóc từ thành phố lại bất cẩn như vậy?

Tôi đáp:

— Gọi tôi là nhóc làm gì? Bạn mấy tuổi rồi?

Em nói:

— Nhìn mặt nhóc non choẹt thế này, gọi nhóc cũng đúng thôi. Tôi mười bảy tuổi. Còn nhóc, mười lăm chưa?

Tôi dối:

— Tôi bằng tuổi bạn, 17 tuổi.

Em trêu chọc:

— Xạo quá, cái mặt này mà 17 tuổi.

Chẳng kịp trả lời, một chàng trai chạy đến và gọi em. Anh ta đưa em một chiếc kẹp tóc và hỏi:

— Lệ ơi, làm gì vậy?

Em cười và nói:

— Nhóc từ thành phố này bị ngã xuống ao sen, quần áo bẩn hết nên em chỉ sang ao này tắm lại thôi.

Chàng trai đưa chiếc kẹp tóc cho em và nói:

— Để anh kẹp cho em này, thích không?

Em rất vui và nhận lấy chiếc kẹp tóc. Tôi nhìn thấy niềm hạnh phúc trên khuôn mặt của em. Chàng trai nói:

— Để anh kẹp cho em đi.

Nhưng em từ chối:

— Không, để đó. Em muốn giữ lại kẹp này, kẹp cũ mất rồi.

Chàng trai đề xuất:

— Cũ thì anh mua cho em cái khác, lo gì.

Nhưng em ôm chiếc kẹp vào ngực và nói:

— Không, em chỉ thích cái này. Anh để tiền mà tiêu, đừng phung phí.

Chàng trai và em cùng bước qua tôi, tôi vẫn nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của em. Nụ cười ấy, đôi má lúm đồng tiền ấy, tôi mãi không quên. Tôi vẽ một bức chân dung về em và để trong chiếc hộp màu xanh, hy vọng vào một điều gì đó…

Thời gian trôi đi, tôi đi du học nước ngoài. Trong vali, có một bức ảnh nhuốm màu thời gian, nét mực tuổi mười lăm còn nguyên vẹn. Hình ảnh về em vẫn sâu đậm, nhưng mỗi người mỗi nơi, với những lo toan trong cuộc sống, tôi cũng dần đặt em vào một góc trong trái tim.

Quay về nước, có lẽ do sự ngẫu nhiên hay là do duyên số, tôi lại gặp em trong một buổi chiều mưa ở Sài Gòn. Em đứng đó, co ro trong cơn mưa, mắt đỏ sưng, vai run rẩy. Tôi muốn bước đến bên em, nhưng đã có người nhanh chân ôm em vào lòng. Vì cách xa, tôi không nghe được em nói gì, chỉ thấy nước mắt em tuôn ra mỗi lúc một nhiều. Hình như em và người đó đang có một cuộc cãi vã.

Nước mắt của em trộn lẫn vào những hạt mưa, trong khi đó, tim tôi lại đau đớn. Em và người ấy quay lưng, biến mất trong làn mưa dày đặc, chiếc ô rơi xuống đường.

Tôi không thể giải thích được đoạn tình cảm này, chỉ một lần gặp, chỉ một cái nhìn mà lòng tôi lại xao động như thế. Tiếc nuối rằng tôi đến sau, chỉ có thể lặng lẽ ngắm nhìn em qua tờ giấy úa vàng.

Lần thứ ba, tôi gặp em trong tình trạng say khướt, do mối quan hệ tan vỡ. Hóa ra, người đó đã bỏ rơi em, lệ em tràn ngập khuôn mặt. Tôi nghĩ, ông trời đã cho tôi gặp em ba lần, chắc chắn không phải tình cờ. Tôi cảm thấy nên trân trọng cơ hội này.

Một suy nghĩ táo bạo xuất hiện trong tôi, dù em có nghĩ tôi là kẻ lợi dụng hay xấu xa, tôi không kìm lòng được khi thấy em khóc. Hương tóc em làm tôi lâng lâng, bầu ngực em áp sát vào tôi. Cuối cùng, chúng tôi có mối quan hệ trong căn phòng khách sạn. Ba lần đó đều không có biện pháp, tôi thực sự mong em có thai.

Buổi sáng, em không nhớ gì cả và tưởng tôi là kẻ biến thái. Em hét lên, nhưng tôi giả vờ không biết gì. May mà em không phát hiện, nhìn em ngượng ngùng chạy đi, tôi mới dám bật cười, coi như đã thành công hơn kỳ vọng.

Tôi tìm hiểu em làm việc ở công ty xây dựng và biết em đang xin nghỉ việc. Tôi cố tình tuyển nhân sự, để em thấy thông tin đó, và cố tình nhận em vào làm. Hàng ngày, tôi quan sát em, theo dõi em về phòng trọ. Dáng em cao gầy, bóng lưng mệt mỏi, tôi biết cuộc sống của em không hạnh phúc.

Mọi sự gặp gỡ, kể cả việc cà phê rơi lên em, đều do tôi sắp đặt. Tất cả đều là kế hoạch của tôi, muốn từ từ đến gần em. Tôi không muốn áp đặt, chỉ muốn cùng em ăn cơm, nhưng không tìm ra lý do chính đáng, cuối cùng phải bịa rằng mình không ăn được hành. Thực ra, tôi ăn hành rất giỏi, nhưng đến giờ em vẫn chưa biết bí mật đó.

Tôi giỏi đúng không?

Khi em nói em có thai, tôi hạnh phúc đến mức muốn hét lên. Nhưng tôi kìm chế được, đưa em đến quán ăn để bồi bổ sức khỏe. Tôi muốn nhiều thứ, muốn chạm tay vào bụng em, muốn cảm nhận mầm non trong đấy, nhưng tôi biết chưa phải lúc.

Đợi chờ là niềm hạnh phúc.

Một ngày nào đó, tôi đưa em về, em gặp lại người yêu cũ. Khuôn mặt em biến đổi, em ngần ngại rất lâu trước khi trả lời tôi. Trong lòng em, có lẽ người ấy vẫn quan trọng. Từ xa, tôi nhìn thấy bóng lưng em đơn độc trước người đã từng yêu tôi. Khi mở cửa, em gặp người yêu cũ, khuôn mặt em thay đổi, em trầm ngâm lâu. Có phải trong tim em, người ấy vẫn quan trọng?

Từ xa, tôi nhìn thấy bóng lưng em một mình trước người đã từng yêu tôi, thương em càng thêm sâu sắc. Tôi mở cửa và bước xuống, ngay lúc đó, một chiếc xe lao đến. May mắn là tôi ôm em kịp thời để tránh tai nạn. Tôi vẫn còn rất sợ, nên ngay khi vào bệnh viện, tôi dẫn em đi kiểm tra. Khi bác sĩ khẳng định không có vấn đề gì, tôi mới nhẹ nhõm một chút.

May quá! Tôi cố gắng mọi cách để ở bên cạnh em, dù chỉ là một vài giây, bởi mỗi lần đó là động lực để tôi tiếp tục chinh phục trái tim em, chinh phục hạnh phúc của chúng ta. Và rồi, vì cái thai, chúng tôi quyết định kết hôn, mặc cho sự phản đối của mẹ tôi. Tôi hiểu nỗi lo lắng của mẹ, vì bà thường trầm tư khi thấy bức ảnh của người vợ trước. Tôi hiểu mẹ sợ vị trí của tôi trong gia đình bị động đảo, nhưng tôi yêu em. Trải qua nhiều năm, nếu một lần mất mát nhỏ có thể làm chúng ta chùn bước, thì có lẽ đời này chẳng bao giờ bằng phẳng.

Mặc dù đã kết hôn, tôi vẫn cảm thấy áp lực từ mẹ. Em đã khổ đủ rồi, nửa đời còn lại tôi sẽ dành những điều tốt nhất cho em. Tuy nhiên, hạnh phúc vừa chớm nở lại bị lung lay khi tôi nghe tiếng nói của Kiều An. Màn hình điện thoại là ánh mắt buồn của em. Tôi cố gắng sắp xếp để bay về giải thích, nhưng em khác biệt so với những người phụ nữ khác. Em im lặng, im lặng đến khiến tôi sợ hãi. Mỗi giây trôi qua là nỗi lo lắng vây quanh. Tôi muốn em hãy quát mắng tôi, chửi rủa tôi, nhưng em lại im lặng. Sự im lặng đó giống như một vết thương âm ỉ trong lòng.

Rồi đến một ngày, ngày tôi không bao giờ quên được, khi tôi đang họp với các cổ đông, điện thoại thông báo có tin nhắn. Mặc dù thường tôi không xem, nhưng từ khi có em, nhiều nguyên tắc đã bị phá vỡ. Tôi mở máy và đọc từng chữ. Dòng tin nhắn khiến tôi sững sờ và mất vài phút trước khi vội vàng chạy như bay đến nhà dì Hân. Tuy nhiên, em đã đi rồi. Trong tủ quần áo trống rỗng, chiếc giường lạnh lẽo chẳng còn dấu vết ấm áp của em. Em đã đi đâu?

Tôi hỏi dì Hân, và dì ấy chỉ gật đầu, nói về mối quan hệ của chúng tôi. Nói rằng người con gái tôi yêu lại là chị gái cùng cha khác mẹ, cùng mang họ Phạm.

Tôi nhìn lên trời và cười ra nước mắt, bất công trớ trêu như thế này, em phải làm sao? Chắc chắn em đã phải đối mặt với nhiều khó khăn và đau đớn, mới khiến em quyết định rời đi mà không một lời giải thích. Mọi người xác nhận sự thật này, thậm chí mẹ tôi cũng buồn bã đứng bên cửa sổ, ánh mắt hướng về khoảng không vô định:

— Đó là sự thật, Phong. Con Lệ là con của bà Lan, là đứa con gái ba con mong nhớ mãi. Con và nó không thể phủ nhận sự thật này, hãy để nó và con trở lại bình tâm, yên tâm rằng nó không làm gì điên đảo, chỉ là một phản ứng tự nhiên khi đối mặt với sự thật tàn nhẫn như vậy. Hãy tôn trọng quyết định của nó, Phong.

Đau lòng, tôi uống rất nhiều rượu, nhưng càng cố ép mình say, tôi lại càng bình tĩnh hơn. Hình ảnh và nụ cười của em hiện lên trước mắt tôi, nhưng mỗi khi tôi chạm vào, nó biến mất, tôi cố gắng mà không thành công.

Tôi nhớ em rất nhiều, nhớ đến mức có mùi vị đắng chát tràn vào miệng, mà thực chất là mùi nước mắt.

Lúc đó, có giọng nói từ bên tai tôi:

— Anh, anh say rồi, để em đưa anh về.

Tôi nhìn thấy Kiều An, cô ta kéo tôi lên và nói rằng tôi đừng như vậy và cô sẽ đưa tôi về. Tôi hất tay ra:

— Tránh ra. Đừng làm phiền tôi.
— Anh Phong…

Nghe có vẻ Kiều An đang khóc:

— Sao anh cứ luôn lạnh lùng với em vậy, Phong? Anh có nhận ra tình cảm của em không?
— Tôi không yêu cô, tôi thừa biết điều đó.

— Không, anh yêu em mà. Khi trời mưa, anh đưa ô cho em, khi em ốm, anh mua thuốc cho em uống. Tất cả là vì anh có em. Tại cô ta xuất hiện, đã cướp mất anh, em ghét cô ta…

Kiều An gào lên, tôi chỉ nụ cười:

— Chuyện năm đó, tôi đã nói nhiều lần rồi. Tôi chỉ làm những việc đó vô tình, và thuốc cảm không phải là tôi mua. Đó là Minh Tài nhờ tôi đưa, em hiểu chứ?
— Không phải vậy, anh chỉ nói như vậy vì anh ngại. Anh có yêu em.
— Cô điên rồi.

Tôi bước đi, nhưng Kiều An lao đến ôm tôi từ phía sau và khóc nức nở:

— Em xin anh đừng đi, em yêu anh, rất yêu anh. Em sẽ làm mọi thứ vì anh, em đau lắm Phong!

Trái tim tôi đã yêu một người một cách mãnh liệt, và dù người ấy là chị gái của tôi, tôi không thể quên được. Tôi không thể chấp nhận thêm ai khác trong trái tim tôi.

— Bỏ ra.
— Em không bỏ. Em yêu anh, em rất yêu anh…
— Tôi không yêu cô. Bỏ tôi ra.

Kiều An cố chấp:

— Em không cần anh yêu, chỉ cần anh ở bên cạnh em là được rồi, Phong. Em không thể thiếu anh, em chết mất…

Tôi hít một hơi, vẫn còn mùi rượu, nhưng tôi tỉnh táo. Tôi rõ ràng biết trái tim mình cần gì, nên tôi rạch tay Kiều An ra, rõ ràng:

— Tôi không yêu cô, từ trước đến nay, sau này cũng vậy. Đừng bao giờ nói những điều không cần thiết này với tôi nữa.

Tôi bước ra ngoài lái xe về nhà. Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, tôi nhìn thấy Kiều An đang ở trong phòng. Tôi hỏi:

— Cô làm gì ở đây? Tôi cần ngủ. Cô về đi, và đừng tự tiện vào phòng người khác như thế.

Kiều An dường như không quan tâm đến lời tôi, cô tiến đến gần tôi, rút dây váy mặc. Trong tích tắc, váy rơi xuống sàn nhà, chỉ còn một lớp vải lót che phủ và di chuyển không ngừng. Cô áp sát vào tôi, khóc lóc:

— Em yêu anh và dành tất cả cho anh.. Kể cả lần đầu tiên, cũng muốn trao cho anh mà thôi.

Tôi đẩy cô ra, quay mặt đi:

— Mặc vào và đi ra ngay, đừng làm tôi chán ghét cô thêm nữa.
— Tại sao? Tại sao anh luôn từ chối em? Em đẹp hơn, em trẻ hơn, học vấn và gia đình còn hơn nó. Tại sao anh không chấp nhận em? Anh nói đi… Anh nói đi….

Tôi giận dữ:

— Tôi cấm cô xúc phạm đến Lệ. Rời khỏi đây ngay trước khi tôi trở nên điên điểm.
— Em không đi đâu cả. Mẹ anh đã hứa sẽ cưới em cho anh, chúng ta sẽ làm vợ chồng.

Tôi cười khinh bỉ:

— Cưới cô?
— Đúng vậy, anh phải cưới em…
— Đồ thần kinh, tránh xa tôi.

Bài viết liên quan