Lấy chồng nhỏ tuổi chương 26 | Cùng nhau vượt qua giông bão
Tôi không kìm được nước mắt, không thể nào kìm nén được những đau đớn từ trái tim. Toàn bộ nỗi đau kìm nén từ lâu giờ dường như tràn ra như ly nước tràn đầy, làm ướt cả mảng áo trắng Phong đang mặc.
Nhưng tôi chợt nhận ra rằng, giữa chúng tôi là chị em, không thể ôm nhau như vậy, vì thế tôi đẩy Phong ra, lau nước mắt trên khuôn mặt và nói nhẹ:
— Phong, đừng nói như vậy, chúng ta là chị em mà.
— Ai nói chúng ta là chị em?
— Tất cả đã rõ ràng rồi phải không?
Phong gật đầu:
— Thực sự, chị em sao?
— Ai là người nói như vậy?
Lúc này, Hướng Dương bắt đầu khóc, tôi liền quay sang ôm con. Phong nhìn thấy đứa bé và mỉm cười:
— Bơ chào ba à?
Tôi ôm con và hỏi:
— Cậu tin đứa bé không?
— Cậu hỏi làm gì?
Tôi quay lưng lại đút áo cho con, Hướng Dương nhận sữa và ngủ tiếp. Lúc này ba mẹ cũng bước vào, khi thấy Phong, ba tôi mừng rỡ:
— Ba biết Phong sẽ đến mà.
— Đương nhiên phải đến, để xem mẹ vợ của con là ai chứ?
Phong nhìn mẹ tôi và cười một cách lạ thường.
— Anh muốn nói gì với mẹ vậy Phong?
Phong đứng dậy và đưa tờ giấy cho ba:
— Ba đọc đi.
Tờ giấy đó là gì, chứa những gì, khi ba đọc đến một đoạn, hàng mày ông nhăn lại, cuối cùng nhíu chặt, đôi đồng tử chuyển từ ông sang đỏ, ông nhìn mẹ tôi mà không rời mắt, đầy cảm xúc. Tôi vội hỏi:
— Rốt cuộc có chuyện gì vậy ạ?
Ba không trả lời mà chỉ gào lên:
— Bà Lan, sao bà lại lừa tôi?
Mẹ lắp bắp:
— Ông nói gì vậy, tôi có lừa ông chuyện gì đâu.
Phong nói:
— Đã rõ rồi, bà nghĩ chiêu trò của bà và cô ta làm làm tôi à, nhưng chẳng bao lâu.
— Lệ, bà ta không phải mẹ em đâu.
— Nhưng kết quả xét nghiệm chứng minh quan hệ mẹ con rồi mà.
— Tiền mua được tất cả, kể cả việc làm giả giấy xét nghiệm của em và Đăng. Anh đã điều tra rồi.
— Kiều An đã làm đúng không? Cô ấy muốn hại em có đúng không?
— Ừ, là cô ta, nhưng tâm cơ cô ta anh đã nhìn thấu từ lâu rồi.
Phong lấy điện thoại ra và mở ra cho chúng tôi xem, trong đoạn clip không phải là mẹ và Kiều An, hai người dường như quen biết và thân thiết với nhau. Khoảnh khắc đầu tiên là Kiều An nói:
— Tất cả đã được chuẩn bị xong, bây giờ chỉ còn việc chị phải đến nhận nó, sau đó tìm cách loại bỏ nó đi thật xa, giết thai càng tốt.
Tôi không thể kìm lại sự kinh hãi khi chứng kiến sự tàn nhẫn của Kiều An. Dù tôi đã biết rằng cô ta không tốt, nhưng mức độ tàn ác của cô ta khiến tôi thậm chí còn khó tin. Đối diện với sự tàn nhẫn ấy, có lẽ tôi đã cảm nhận được lòng nhân ái trong mình bừng lên.
Quay lại đoạn clip, “mẹ” tôi trả lời:
— Nói bằng miệng thì chưa chắc đã thuyết phục được. Cần có bằng chứng cụ thể mới khiến nó tin tưởng.
— Yên tâm, mọi phòng khám lân cận đều đã được sắp xếp. Dì chỉ cần đưa nó đến để xét nghiệm huyết thống, nó sẽ tin ngay. Sau đó, chúng ta sẽ giải quyết mẹ con nó nhanh chóng. Đồ thứ quê mùa muốn trèo cao, lần này tôi sẽ khiến nó té ngã luôn, không phải là té đau nửa, khốn nạn.
— Được…
Ngay sau đó, một người nữa xuất hiện, không ai khác chính là mẹ của Đăng. Bà ấy trông hồ hởi và sáng rỡ khi thấy Kiều An ném một cọc tiền năm trăm mới lạc lõng lên bàn. Bà ấy hồ hởi hỏi:
— Cô muốn tôi làm gì, chỉ cần nói, núi cao biển lửa gì tôi cũng làm hết.
Kiều An cười khinh bỉ, thái độ coi thường bà Đăng hiện rõ:
— Không cần núi đao biển lửa gì cả. Bà chỉ cần đến địa chỉ này, tìm con Lệ và lôi nó vòi tiền. Tôi không quan tâm bà làm như thế nào, nhưng bằng mọi giá, bà phải lừa nó ra tiền. Khi mẹ chồng nó xuất hiện, bà khóc lóc và nói rằng nó dùng tiền mua chuộc bà, sau đó nói rằng cái thai là của con trai bà. Rồi kể về việc nó đi lang thang với nhiều người mà con bà phát hiện, nói chung là bà phải làm sao để khiến nó trở nên xấu xí và đê hèn trước mặt nhà chồng nó.
Mẹ Đăng vẫn cứ nhìn chăm chú vào cọc tiền:
— Chỉ vậy à?
— Trước tiên là như vậy, làm tốt vào thì sẽ có nhiều cơ hội hơn.
— Nhất định, nhất định…
— Bây giờ bà kể lại cho chúng tôi ngày con Lệ bị mẹ nó bỏ rơi như thế nào, dáng vẻ của nó khi còn nhỏ.
Mẹ Đăng bắt đầu kể về sự kiện năm đó diễn ra như thế nào. Bà nói:
— Mẹ của nó chỉ là gái điếm rẻ tiền thôi. Tôi có gặp lại một lần, nhưng cũng chả quan tâm gì đến nó cả.
Kiều An nói:
— Bà ấy ở đâu?
— Tôi không biết. Lúc tôi gặp, bà ấy nói nó không phải con ruột, mà là do bà ấy nhặt về. Nó sống hay chết bà ấy cũng không quan tâm, rồi bà ấy đi luôn. Nhưng nó giống bà ấy lắm, chỉ cần nhìn vào là biết mẹ con ngay.
Cả hai tiếp tục thảo luận cách hành động để hạ mình mẹ con tôi. Kiều An đặc biệt đưa ra những lời độc ác và nhẫn tâm, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh dịu dàng mà cô thường thể hiện tại công ty. Khi họ đã tính kế mọi chi tiết, họ chia tay để thực hiện kế hoạch. Kiều An còn nhắc nhở “mẹ tôi”:
— Chỉ cần dì giải quyết được nó, tôi sẽ xử lý được mụ Nhàn. Con mụ tiểu tam ấy tôi chẳng ưa gì đâu. Chúng ta hợp tác, cả hai đều có lợi.
Cả hai gật đầu và cười ác liệt, tôi nhìn lên và thấy mặt mẹ trắng bệch, không một giọt máu, lả bảy nói:
— Không… không phải như vậy… ông Hoàng… ông hãy nghe tôi nói…
Ba quát vào mặt bà ấy:
— Bà muốn nói gì, sự thật đã rõ ràng như vậy, con gái tôi đâu, nó đâu rồi?
Ba hỏi mà còn lay mạnh bả vai của bà ấy, đôi mắt đỏ bừng:
— Tôi hỏi con gái tôi đâu, bà giấu nó ở đâu rồi? Hả?
Bà ấy bất ngờ nở một nụ cười, khuôn mặt biến đổi, không còn là hình ảnh người mẹ phúc hậu, nụ cười đó trở nên đáng sợ, như mọi hận thù đều được gói gọn trong đó:
— Nó đã chết, nó đã chết, ông biết không haha…
— Cái gì, bà vừa nói cái gì..bà nói lại xem?
— Tôi nói nó đã chết, nó chết vì sự ghẻ lạnh của gia đình ông đấy, chính gia đình ông đã giết chết nó, giết đi con ruột của mình, ông hài lòng chưa, hài lòng ba mẹ ông chưa?
— Bà điên rồi, điên rồi?
— Phải, tôi điên đấy, điên vì các người đấy.
— Bà nói dối có đúng không, con tôi vẫn còn sống có đúng không?
— Nó chết rồi..nó chết rồi haha…
Bà ấy cứ cười và nói những lời như vậy như một kẻ điên loạn. Ba buông tay bà ấy ra, mặc kệ bà ấy rời đi, nhưng bà ấy vừa đi thì ba cũng chạy theo. Chúng tôi ở lại trong phòng này, anh ngồi xuống bên cạnh tôi, đưa tay chạm vào Hướng Dương đang ngủ say, khác với những lập luận trước đó, anh rất nhẹ nhàng, vô cùng nhẹ nhàng chạm vào bầu má của con, đôi mắt dịu dàng ấm áp như nắng sớm mai, sau đó cầm tay con lên và hôn lên đấy rồi cười:
— Đáng yêu thật đấy nhưng mẹ nó đáng yêu hơn.
Anh nghiêng đầu sang kéo tôi vào lòng, do lực hơi mạnh nên tôi đau, nhăn mặt kêu lên;
— Á..đau..
— Anh xin lỗi..xin lỗi..
Nhìn Phong khẩn trương như vậy vừa buồn cười vừa đáng yêu, tôi bảo anh:
— Không sao.
— Em nằm xuống đi.
Anh đỡ tôi nằm xuống giường, khoảnh khắc anh khom người xuống khuôn mặt hai chúng tôi rất gần nhau, gần đến mức tôi nghe rõ tiếng thở của anh, nghe rõ từng nhịp tim anh đập, mới xa nhau mấy tháng nhưng có đêm nào tôi không nhớ anh da diết, biết rõ đoạn tình cảm đó là sai trái nhưng lý trí vững vàng mấy cũng không ngăn được con tim cháy bỏng, yêu và nhớ mong, cuối cùng cũng trùng phùng.
Tôi rướn người chạm vào môi anh, chạm vào cánh môi mềm ngọt như que kẹo, chúng tôi từ từ ngậm lấy sự ngọt ngào nhung nhớ đó bằng tất cả khao khát yêu thương và xa cách.
Mưa ngừng bão tạnh, chúng tôi đã thực sự về bên nhau…..
Có Phong nên bác sĩ nhanh chóng đưa anh vào xét nghiệm để xem có phù hợp để ghép cho Hướng Dương hay không, rất may mắn là bác sĩ nói rất phù hợp, mọi việc cũng bắt đầu thực hiện.
Đầu tiên bác sĩ truyền hóa chất để phá hủy những tế bào gốc hư hại trong người Hướng Dương sau đó mới phẫu thuật đưa tế bào gốc của Phong vào tĩnh mạch con bé, mọi việc diễn ra vô cùng suôn sẻ và thuận lợi, chỉ thương con mới vừa chào đời đã phải chịu đau đớn, nhưng cũng may mắn là phát hiện kịp thời và chữa trị ngay lập tức, Phong chọn những phương pháp tiên tiến nhất, thuốc loại tốt nhất cho con điều trị, có Phong bên cạnh tôi không cần phải làm gì, anh vừa lo cho con vừa chăm sóc tôi, còn chịu khó lên mạng xem phải chăm sóc người mới sinh như nào, nhìn anh vất mà tôi thương lắm, chỉ biết ôm anh và nói:
— Anh vất vả rồi.
Anh cười, nụ cười mà với tôi nó là nụ cười ấm áp nhất:
— Hâm.. Lại nghĩ linh tinh gì đúng không?
— Không, em không nghĩ gì cả, chỉ thương anh vất vả thôi.
Môi anh cong lên, mắt híp lại:
— Vì em là vợ của anh…
Anh nói như vậy, thực sự tôi nên cảm thấy hạnh phúc, nhưng thay vào đó, tôi lại rơi vào niềm vui mà lòng đầy nước mắt, một niềm vui ngập tràn hạnh phúc. Tôi khóc trong sung sướng, như một đứa trẻ vô ưu nằm trong vòng tay anh. Anh vuốt nhẹ lưng tôi và thì thầm:
— Anh thương… Anh thương…
Vì công việc không thể vắng bóng lâu dẫn đến ba chồng tôi phải trở về trước. Phong ở lại để giải quyết công việc qua laptop. Những ngày đầu tiên, Hướng Dương điều trị, tôi và Phong luôn ở gần, không ai rời khỏi phòng một bước. Đôi khi, họ chỉ cúi mặt vào tấm kính nhỏ trên đầu giường, nhìn thân người nhỏ bé bị bao phủ bởi những sợi dây chằng chặt, khiến tôi đau như có ai đó cắt từng miếng thịt của mình. Phong ôm tôi và an ủi:
— Đừng khóc, con sẽ ổn, em khóc sẽ làm tổn thương vết mổ.
Anh lấy khăn lau cho tôi, khéo léo pha cho tôi ly sữa ấm. Tuy nhiên, vì Hướng Dương đang điều trị, sữa của tôi phải được vắt ra và bảo quản, đôi khi còn dành riêng cho những bé trẻ khác đang thiếu sữa mẹ.
Sau hơn nửa tháng điều trị đợt đầu, bác sĩ cho chúng tôi về nhà để chuẩn bị cho đợt tiếp theo. Bác sĩ nói rằng cơ thể của Hướng Dương hợp tác tốt với thuốc và tế bào gốc của Phong, nên kết quả vượt xa dự định. Tuy nhiên, vẫn cần thêm một đợt điều trị để hoàn toàn khỏi, vì bé chỉ ở giai đoạn đầu, nên quá trình điều trị cũng dễ dàng hơn so với người lớn.
Trở về nhà, gia đình Bình đã đến chúc mừng. Tôi muốn mời mọi người đi ăn để cảm ơn sự giúp đỡ của chị Trâm, nhưng Bình và chị Trâm tự nhiên trở thành đầu bếp. Bình nấu ăn rất ngon, đặc biệt là theo khẩu vị người Việt, đồ miền Tây, thơm ngon và ngọt ngào.
Tôi khen:
— Anh Bình đẹp trai giỏi giang lại nấu ăn thế này, chắc chị Trâm còn phải mê chứ.
Bình cười nhẹ, đôi mắt có vẻ buồn buồn:
— Một người thích không bằng thích một người.
Tôi không hiểu lắm, chỉ thấy Bình hôm nay lạ lạ sao ấy, không vui vẻ như mọi khi, chỉ cười nhẹ mỗi khi ai đó nói chuyện. Tôi cũng không thoải mái hỏi về những chuyện riêng tư như vậy, nên làm như không để qua.
Sau bữa ăn, mọi người giúp tôi dọn dẹp sạch sẽ rồi về. Mẹ Bình còn nhắc nhở:
— Lệ mới sinh nên kiêng cữ kỹ nha, để lâu yếu lắm đấy. Càng kỹ càng tốt, tránh tắm nước lạnh, ăn chín uống sôi, tránh gió nữa.
— Vâng ạ, cháu cảm ơn bác.
— Ừ thôi, hai vợ chồng nghỉ ngơi đi, mai bác sẽ đi chợ nấu cơm cho.
Tôi cảm ơn mẹ Bình rồi nhìn bà ấy ra về. Trên thế giới này có nhiều kẻ xấu, nhưng cũng có rất nhiều người tốt, đó mới là xã hội.
Đêm đầu tiên chúng tôi ngủ cùng nhau trong ngôi nhà sau những ngày thức trắng chăm sóc con. Hướng Dương của chúng tôi đã ngủ, chỉ còn lại tôi và anh nói chuyện với nhau. Anh kể tôi nghe về những chuyện đã qua, sau đó siết chặt tôi vào lòng:
— Anh nhớ em nhiều lắm, em có biết không?
— Em cũng rất nhớ anh, nhưng lúc đó ngoài việc ra đi, em thật lòng không dám đối diện với anh. Phong, em sợ lắm, em sợ Bơ của chúng ta không lành lặn, sợ những ngày tháng vừa qua, rất cô đơn.
Anh ôm tôi với đôi cánh, siết chặt tôi vào lòng. Anh đầy yêu thương và ấm áp, giọng nói của anh mang lại sự bình yên sau những thời gian khó khăn:
— Anh sẽ không bao giờ để em phải cô đơn nữa. Anh sẽ ở bên em trong những ngày tháng phía trước.
Anh nắm nhẹ bàn tay của chúng ta, ánh mắt anh tràn ngập tình yêu. Tôi cười nhẹ, gật đầu trong niềm hạnh phúc:
— Em tin anh…
Nằm gọn trong vòng tay anh, tôi nhắm mắt và ngủ một giấc say. Đó là giấc ngủ ngon nhất từ khi tôi đến đây. Đêm đó, tôi mơ thấy những cảnh đẹp như truyện cổ tích: rừng hoa hướng dương nở rộ, chúng tôi nắm tay nhau, ánh sáng dịu dàng chiếu xuống, tiếng chim hót líu lo báo hiệu mùa xuân đang đến. Có lẽ không có giấc mơ nào tuyệt vời hơn thế.
Ngày hôm sau, chúng tôi đưa Hướng Dương vào bệnh viện. Tôi chuẩn bị đồ dùng cần thiết, còn Phong có việc ra ngoài từ sáng đến giờ. Bước chân đi vào, tôi nghĩ ngay đó là anh:
— Anh đã về à? Tôi sẽ đi tắm và nấu cơm.
Nhưng giọng nói không phải của Phong. Tay tôi ngừng lại, đứng dậy và nhìn vào người phụ nữ trước mặt, đúng là mẹ Phong. Bà có vẻ rụt rè, giọng nói có chút do dự:
— Mẹ sang thăm các con, con không vui sao?
— Không, mẹ ngồi đi ạ.
Tôi đứng dậy để rót nước nhưng bà ngăn lại:
— Con ngồi xuống đi, vừa mới sinh nên nghỉ ngơi nhiều vào.
Bà ngồi xuống bên cạnh, cầm tay tôi:
— Mẹ xin lỗi, mẹ đã làm con buồn, đã tin vào những điều không đáng tin, Lệ, con tha thứ cho mẹ được không?
Tôi đã nghe Phong kể về mọi chuyện giữa mẹ và Kiều An Phong. Tôi không giận mẹ chồng, vì mẹ cũng có lý do của mình. Thậm chí tôi còn bị người ta lừa dối nhiều hơn nhưng mẹ từng rất yêu thương và tin tưởng người đó. Đôi khi, quả báo không tránh khỏi, dù là người ta.
— Mẹ, con không trách mẹ đâu, chúng con bận bịu lo cho Hướng Dương nên không có thời gian gọi mẹ, mẹ đừng buồn nữa nhé.
Mắt mẹ chồng tôi rưng rưng:
— Con không trách mẹ, mẹ rất vui rồi. Mẹ đã nghe tin cô ấy bị lừa, bị chơi xấu, cô ấy từng rất yêu quý và tin tưởng người đó, nhưng bây giờ cô ấy phải trả giá cho những hành động đó rồi.
Tôi thở dài, nghe Phong kể về cô ta đã cố tự tử nhưng không thành, sau đó trở nên mơ hồ, không muốn gặp ai, luôn ngây ngô, nhưng đó là giá phải trả vì những hành động sai trái.
Quay lại hiện thực, tôi và mẹ chồng ngồi nói chuyện với nhau. Bà hỏi tôi rất nhiều và sau đó Hướng Dương thức dậy. Bà muốn ôm cháu, và khi thấy con bé đã cười:
— Trời ơi, giống thằng Phong hồi nhỏ đến lạ, cháu xinh quá, môi mỏng như thằng bố ấy.
Trong căn nhà nhỏ, tiếng cười nói hạnh phúc tràn ngập. Hướng Dương thích thú với bà nội, ngay từ lần đầu gặp mặt, cô bé đã tạo niềm vui cho bà. Thậm chí, cô bé muốn ở lại để chăm sóc cháu đến khi trở về Việt Nam.
Lần thăm viện của chúng tôi kết thúc một cách tích cực. Bác sĩ cho biết Hướng Dương không cần truyền hóa chất nữa vì tế bào xấu đã biến mất hoàn toàn. Có khả năng là con bé thích ứng tốt với tế bào gốc của Phong, điều này giải thích cho kỳ tích xảy ra. Tôi rất vui mừng và cảm ơn bác sĩ trước khi quay trở về nhà.
Với việc con đã bình phục, chúng tôi quyết định trở về Việt Nam. Phong đã ở đây quá lâu, và công việc của anh có thể thực hiện online nhưng sẽ thuận tiện hơn khi có mặt tại địa phương. Tôi mời gia đình đi ăn tạm biệt, nhưng Bình không xuất hiện. Chị Trâm nói anh ấy bận dạy học và không thể đến được. Tôi đã nhìn thấy một bóng người giống Bình ở xa xa khi đi vệ sinh, nhưng khi nhìn kỹ lại, không thấy gì.
Đến ngày xuất phát, khi ngồi chờ, tôi nhận được tin nhắn từ Bình:
— Có lần em hỏi anh thích hoa gì nhất, anh không trả lời vì anh không thích hoa nhiều. Nhưng bây giờ anh đã có câu trả lời, anh thích hoa anh thảo, hoa của sự cô đơn. Lệ, chúc em luôn hạnh phúc..!!!
Tôi lờ mờ đoán ra ý nghĩa của Bình, nhưng mặc dù có tốt đến đâu, nhưng không thể vượt qua ranh giới của tình bạn. Tôi lặng lẽ xóa tin nhắn, loa thông báo đã đến giờ bay. Chúng tôi cùng mẹ chồng đi vào máy bay. Chuyến đi này khác biệt so với lần trước. Nếu lúc tôi đến đây với tâm trạng buồn bã, bây giờ là sự ngược lại hoàn toàn. Có anh, có con, có tình yêu của chúng tôi đang bùng cháy. Anh ôm tôi và nhìn những đám mây trôi, nói:
— Em là gió, anh sẽ là mây, em thổi đến đâu, anh sẽ bay đến đó.
Tôi nghe câu nói đó và bật cười:
— Sao hôm nay anh lại nói những câu ngôn tình thế?
— Vì anh thấy bình thường không soái ca à?
— Anh á, chỉ là ông bố bỉm sữa thôi. Toàn mùi của Bơ, không hấp dẫn nữa, có khi em phải tìm thêm người khác mới được.
Ai đó nhẹ nhàng vuốt vào eo tôi, ác độc nâng cằm tôi và thách thức:
— À, em dám nói thế à, đến nhà anh xem em có thể nằm trên giường một tuần không, đừng có van xin nhá.
— Mơ đi, cưng.
Người đó nhanh chóng cúi xuống và hôn môi tôi, khiến tôi ngạc nhiên và không biết phải làm gì. Nhưng cũng nhanh chóng đẩy anh ta ra, ngại ngùng:
— Anh này, người ta nhìn kìa!!
— Mặc kệ, anh còn muốn…
Tôi lo lắng anh nói bậy, vội vàng che miệng anh ta lại, đôi mắt của chúng tôi chứa đựng hạnh phúc. Ngoài kia, mây trôi, gió thổi theo đường bay, chúng tôi nắm chặt tay nhau. Hạnh phúc thật đơn giản như vậy…