Lấy chồng nhỏ tuổi chương 24 | Tạm biệt anh
Bầu trời hôm nay vẫn xanh như mọi ngày, nắng vẫn nhẹ nhàng chiếu rọi khắp mọi nơi, thế nhưng có một khoảng trống trong lòng ánh sáng đã không thể nào truyền tới, bởi vậy khoảng trống đó tăm tối quá, không biết nên đi như thế nào mới là đúng.
Từng cốc nước trên bàn tan hết đá, cuối cùng thì cũng phải có quyết định thôi.
Tôi nói:
— Ông nội đã già rồi sẽ không chịu nổi sự đả kích này đâu, với lại nếu chuyện này lọt ra ngoài người ta sẽ cười nhạo chúng ta, cười nhạo Hoàng Kim vậy nên tốt nhất là đừng ai nói ra hết, con sẽ chia tay Phong, sẽ đến một nơi không ai biết con cả, mẹ cứ an tâm về bên đó, đừng lo lắng cho con, con lớn rồi, không làm gì dại dột đâu.
Đôi mắt mẹ lưng tròng nước, ánh mắt thương cảm dành cho tôi. Thậm chí tôi cũng thương xót cho chính bản thân mình, thương cho số phận éo le, yêu người đầu thịt nhưng lại bị phụ bạc. Rồi đến người thứ hai, tưởng như đã có một tình yêu đẹp nhưng cuối cùng chỉ là ảo mộng của tuổi trẻ…
— Hay là con đi theo mẹ, sang đó mẹ sẽ chăm sóc tốt cho con, chứ con ở đây mà không nói rõ ràng Phong làm sao để yên được.
— Con sẽ có cách chia tay với cậu ấy.
— Còn đứa bé, mẹ nghe nói đứa bé được sinh ra cận huyết, không sống lâu được, hay là…
Tôi không để mẹ nói những lời còn lại nên đã ngăn bà:
— Nó đã lớn từng này rồi, con không thể bỏ được.
— Nhưng rồi con sẽ trả lời như nào nếu mai sau nó hỏi về ba nó, con có từng nghĩ đến cảm nhận của nó chưa?
— Con sẽ vừa làm mẹ vừa làm ba, con không giết con mình được, nó vô tội, là con đã đưa nó đến thế giới này, không thể cướp mất sự sống khi nó chưa được thấy ánh sáng mặt trời.
— Lệ, mẹ chỉ muốn tốt cho con, đừng cố chấp như vậy, con vướng nó rồi tương lai con sẽ ra sao hả con? Bỏ đi, nó chỉ là một bào thai chưa biết gì đâu, nó sẽ không trách con đâu.
— Mẹ… Con biết mẹ muốn tốt cho con nhưng con không làm vậy được, nó là con của con, là máu thịt của con, dù thế nào con cũng sẽ sinh nó ra.
Ba tôi nói:
— Sự việc ngày hôm nay tất cả là lỗi của ba, ba sẽ đưa con sang Singapore sinh sống, mọi chu cấp của con ba sẽ lo, chỉ có như thế ba mới chuộc lại phần nào lỗi lầm của mình.
Vậy là tôi sẽ đến một nơi chưa từng có bóng dáng Phong, nơi mà tôi sẽ quên đi những hồi ức đau lòng.
Vì không muốn gặp lại Phong, tôi nhờ ba phân công việc cho Phong. Tôi cũng gọi và nói rằng mẹ sắp về Trung Quốc, nên tôi muốn dành toàn bộ thời gian cho mẹ và bảo Phong đừng đến. Khi nào mẹ về nước, tôi sẽ quay trở về nhà. Ba tôi giúp tôi chuẩn bị mọi thứ để sang Singapore. Rồi, trước khi rời đi, tôi và ba cùng mẹ ăn một bữa cơm. Đây là lần cuối cùng sau hai tám năm, cuối cùng tôi cũng thực hiện được ước mơ buổi cơm đoàn viên, có ba, có mẹ, có một gia đình thực thụ.
Ba gắp thức ăn cho mẹ, sau đó là tôi, bên cạnh là tiếng đàn piano du dương. Ba nói rằng ngày xưa mẹ thích nhất là nghe piano, thích ngồi hàng giờ để đàn cho ba thưởng thức. Nhưng giờ đây, tóc đã bạc màu sương, cùng nhau ôn lại những kỷ niệm tuổi trẻ, những kỷ niệm mà không phải lúc nào cũng có thể cùng nhau trải qua.
Trong lúc đang vui vẻ ăn uống, bên ngoài có tiếng la hét và tiếng giày cao gót vọt đến với vận tốc gấp rút. Tôi quay đầu nhìn và nhận ra mẹ chồng đang bước vào, khuôn mặt tràn ngập giận dữ. Lo lắng về những gì bà ấy có thể làm, tôi vội vàng nói:
— Ba, hãy ngăn bà ấy lại ngay.
Nhưng mẹ tôi đáp:
— Chúng ta chỉ đang ăn cơm thôi mà.
Dù vậy, ba tôi vẫn đứng lên. Mẹ của Phong nhanh chóng nói lên trước, giọng to và căng thẳng:
— Tao biết ngay mày không buông tha cho ông Hoàng, kiểu gì mày cũng quay lại. Mày là con khốn.
Bà ấy chửi rất lớn và lao đến gần mẹ tôi, nhưng ba tôi đã kịp thời ngăn chặn và quát:
— Bà làm gì thế, ăn nói như kẻ đầu đường xó chợ không ra thể thống gì cả. Về ngay.
— Tôi đéo về đâu, ông nói ông đi gặp khách hàng, đấy, khách hàng ông là con đ* đó à?
— Tôi bảo bà im ngay, bà có nghe không. Bà không được xúc phạm Lan như vậy.
— Tại sao tôi phải im, còn mày (chỉ tôi), tiên sư nhà mày mày còn dám ngồi ăn chung nữa à, hay chính là mày bắc cầu cho bọn họ qua lại với nhau. Tao biết mày cay tao lắm nên tìm cách trả thù tao đúng không? Cái loại như mày đời đời kiếp kiếp cũng đừng mơ làm con dâu của tao.
Mẹ tôi không chịu những lời lẽ của mẹ Phong nên bật dậy nói:
— Cô ăn nói cẩn thận, cái miệng độc địa bao nhiêu năm qua của cô vẫn không thay đổi. Lúc nào cô cũng mắng chửi, nguyền rủa người khác mà bản thân sống chả ra gì. Cô chửi tôi tôi còn bỏ qua, nhưng động vào con gái tôi thì tôi không để yên.
Mẹ Phong nhăn trán ngơ ngác:
— Con gái gì ở đây, nhận đó làm con gái nuôi à? Đúng là rảnh rỗi.
— Nó là con gái tôi và ông Hoàng.
Mẹ Phong cũng như tôi khi biết sự thật này, ngạc nhiên đến mức ấp úng, câu từ rời rạc:
— Cái..cái gì..con gái..con gái ..của hai người….???? Không thể nào.nào..không thể nào..??
Mẹ tôi gật đầu, nở nụ cười nhẹ nhưng đó có lẽ lại là một vết dao chí mạng đâm vào lòng mẹ Phong. The theo mẹ tôi, mẹ và mẹ Phong là hai người bạn thân với nhau, nhưng mẹ Phong luôn đố kỵ ganh ghét khi thấy ba và mẹ yêu nhau. Khi ba mẹ tôi kết hôn, mẹ Phong cố gắng phá hoại. Rồi một ngày, mẹ Phong phát hiện ra ba mẹ tôi đã ngủ với nhau. Thêm áp lực sinh con gái, cuối cùng mẹ Phong chọn giải thoát cho bản thân, giải thoát khỏi cuộc hôn nhân không hạnh phúc.
— Đúng vậy, cô thấy nó giống anh Hoàng không, rất giống đúng không, nhất là cái mũi, đúng là cha nào con nấy. Nhàn nhỉ?
Mẹ Phong trong giây phút đó nhất thời chao đảo và sau đó nhìn ba với ánh mắt chờ đợi câu trả lời từ ông. Ba tôi gật đầu:
— Lệ là con gái của tôi và Lan, hôm nay tôi cũng mới biết.
Mẹ Phong cười lớn nhưng rồi lại chỉ vào mặt chúng tôi.
— Mẹ con mày..mẹ con mày có mưu đồ từ trước, toan tính bước vào nhà tao để độc chiếm tài sản phải không, món bánh xèo cũng do con mẹ mày dạy mày làm nên ông mới hài lòng như vậy, con mẹ mày bày mày những món ông thích để lấy lòng ông chứ gì, bọn mày thật ghê tởm, quá ghê tởm..vì tiền bạc mà dám làm ra cái chuyện bại hoại gia đình, chị em đi ăn ngủ với nhau, tao sẽ cho mọi người biết bộ mặt kinh tởm của chúng mày..
Trái với mẹ Phong, mẹ tôi giữ bình tĩnh, từng chữ lặng lẽ:
— Kinh tởm thế nào cũng không bằng cô, mang danh bạn thân nhưng lại âm mưu cướp chồng bạn, cướp cha của đứa con nít mới chào đời. Ông trời công bằng, năm xưa cô có thể cướp được thể xác anh Hoàng, nhưng có lẽ không chiếm được trái tim anh ấy. Chiếc đồng hồ trên tay anh ấy, tôi đã tặng anh ấy gần ba mươi năm rồi, anh ấy vẫn còn đeo, chứng tỏ trong lòng anh ấy vẫn dành tình cảm cho tôi nhiều. Cô chỉ có tiếng mà không có chất. Cuộc sống của cô mãi mãi là con tiểu tam rẻ tiền, mỗi câu từ cô nói đều thối nát như nhân cách của cô vậy. Mãi mãi ở phía sau tôi…
Những lời mẹ nói nhẹ nhàng, nhưng thâm thúy và sâu cay, làm mặt mũi mẹ Phong đỏ bừng lên, mép môi giật giật vì tức tối. Năm ngón tay mẹ Phong bấu vào túi xách mạnh, cảm giác như chiếc túi sắp bị bà nó bóp nát.
Mẹ tiếp tục:
— Và cô yên tâm, tôi sẽ không để con gái tôi sống với loại người như cô. Đừng nghĩ rằng ai cũng xấu xa như mình. Đến người tôi còn không cần thì tiền có ý nghĩa gì, về quản lý con trai cô tốt đi, đừng để nó chạy đến tìm con gái tôi.
Mẹ Phong nhếch môi, nở nụ cười khinh bỉ:
— Dừng cái bộ dạng của mày lại đi Lan, tao tởm lắm. Đừng lúc nào cũng giả vờ như mình tốt đẹp, hiền lành, mình bị người ta hại. Không qua mặt được tao đâu, tao hiểu mày quá, miệng thì luôn nói những lời hay ý đẹp, nhưng trong lòng toàn rắn rết. Mày nói mày không làm gì có lỗi với tao và ông Hoàng đi, mày không từng phản bội ông ấy đi, mày dám nói không?
— Tôi chả làm gì sai, chỉ là đi chơi nhầm loại bạn như cô thôi, mới là điều sai trái nhất trên đời đấy.
Mẹ Phong ngước mặt cười ha hả:
— Vậy sao, ai là bạn đểu thì trong lòng mày hiểu rõ nhất. Đời này tao chỉ yêu và lấy một người đàn ông chứ không như mày, đồng sàng dị mộng. Lấy ông Hoàng nhưng tâm tưởng mày luôn hướng về người đàn ông khác.
Lúc này, ba liền hỏi:
— Bà nói vớ vẩn cái gì vậy, bà đi về đi, có nghe không?
— Ông không tin thì hỏi nó xem nó có thật lòng với ông chưa, hay tâm tưởng nó luôn hướng về người đàn ông khác, nên mới bất mãn cuộc sống với ông mà ly hôn. Ông hỏi xem bao năm qua nó ở đâu, hỏi đi..
Ba hướng mắt về phía mẹ, mẹ thản nhiên cười nhạt:
— Cô bịa chuyện cũng hay nhỉ, nhưng bây giờ tôi không quan tâm nữa. Cô muốn gì tùy cô, Lệ à chúng ta về thôi con.
Ba bảo:
— Để ba đưa con về.
Mẹ Phong quát lên:
— Ông đừng có mà quá đáng, tôi đang đứng ở đây mà ông dám ngang nhiên qua lại với cô ta à.
— Bà thôi đi, ba con tôi bao nhiêu năm mới nhận lại nhau, tôi muốn gần gũi chăm sóc con bé cũng phải đợi bà đồng ý, bà ích kỷ vừa thôi, đừng để tôi cáu lên.
Ba dứt khoát kéo tôi và mẹ ra xe, phía sau là tiếng chửi mắng của mẹ Phong vang lên vọng về. Tôi nói:
— Bà ấy biết rồi, liệu có để yên không?
Mẹ trả lời:
— Bà ta chả dại gì mà nói ra cho người ta cười vào mặt. Có giận thế nào cũng ngậm bồ hòn làm ngọt.
Tôi thở dài cảm thấy không biết nói gì, không rõ chuyện năm xưa của ba là như thế nào, chỉ biết bản thân rơi vào tình cảnh quá trái ngang, khóc không được, cười cũng không xong.
Về nhà mẹ Hân, mẹ giúp tôi chuẩn bị hành lý để ra sân bay. Tôi nghẹn ngào chia tay mẹ Hân, siết chặt trong lòng mẹ, nghe tiếng khóc từ trái tim, nghe những lời căn dặn của mẹ mà không kìm được giọt lệ nóng.
Không hiểu vì sao mẹ Phong lại đến, nhưng bà ấy không hùng hổ như lúc nãy, khuôn mặt nghiêm túc hỏi ba:
— Nó là con gái và cô ta thật sao?
Ba tôi mệt mỏi thở dài, ủ rủ gật đầu:
— Ừ, hôm nay tôi vừa mới biết.
Mẹ Phong nghi ngờ:
— Đã chắc chắn chưa, bao nhiêu năm không xuất hiện, đùng một cái bị đuổi lại nhận cha con, ông Hoàng ông không thấy những việc này rất không bình thường sao? Có khi nào chỉ là mưu mẹo của nó, nó muốn chiếm lấy tài sản của ông đấy.
Ba tôi cáu lên:
— Bà suốt ngày chỉ biết tiền tiền, ngoài ra không biết cái gì nữa à. Tôi đã xem qua giấy xét nghiệm của Lan và Lệ, họ đúng là mẹ con, là người tôi đã phụ bạc bao nhiêu năm qua để sống bơ vơ cực khổ đấy. Bà vừa lòng hả dạ của bà chưa, hả? Vừa lòng bà chưa? Đồ ích kỷ.
Gương mặt mẹ Phong bây giờ nửa cười nửa khóc, kiểu cười ra nước mắt. Người ta nói nụ cười đấy là do người ta quá đau nên mới tuôn lệ như thế:
— Tôi mắng tôi, ông vì người mẹ con cô ta mà mắng tôi. Bao nhiêu năm qua tôi tận tụy hầu chồng chăm con, việc lớn nhỏ trong nhà đều quán xuyến chu đáo, trên với cha mẹ ông chưa một lần hỗn láo. Với anh chị em cũng cố gắng chu toàn, với ông thì một lòng một dạ. Nhưng còn ông, ông có thật lòng thạt dạ với tôi chưa, hay những năm qua ông chạy theo những thứ đã mất. Tôi không nói không phải là tôi không biết, tôi muốn ông hiểu rằng đâu mới là người thật sự yêu ông. Nhưng có lẽ tôi đã lầm, những cố gắng của tôi đều vô nghĩa. Ông đúng là không thương tôi.
Thời điểm này, tôi lại cảm thấy mẹ Phong cũng rất đáng thương. Có được thân xác nhưng trái tim lại trao về nơi khác. Còn gì đau đớn hơn như thế chứ? Bất giác, tôi quay sang nhìn mẹ mình để xem thái độ của bà thế nào. Thì thấy bà cong môi cười, nụ cười hả dạ, thích thú và có chút nham hiểm trong đó.
Giọng của ba vang lên:
— Bà đang mất bình tĩnh, chúng ta nói chuyện sau. ( ba xoay sang tôi với mẹ) Chúng ta đi thôi kẻo trễ.
Mẹ Phong hỏi:
— Các người đi đâu, định đưa nhau cao chạy xa bay sao?
Ba nhìn đồng hồ rồi trả lời:
— Bà ngồi xuống đi, tôi sẽ nói rõ ràng với bà.
Tất cả chúng tôi ngồi xuống sô pha. Ba giải thích:
— Lệ là con gái của tôi, Phong cũng là con trai tôi. Cả hai đứa tôi đều quan trọng với tôi. Nhưng Lệ đã phải trải qua nhiều khó khăn, đau khổ hơn Phong từ nhỏ. Các vấn đề ngày hôm nay phần lớn là do tôi gây ra. Tôi quyết định đưa Lệ sang nước ngoài sống. Bà cũng nên an ủi Phong, chúng nó là chị em, không thể dây dưa thêm được nữa. Ngày nào tốt, ngày đó chấm dứt.
Mẹ Phong lo sợ và không tin ba. Bà nghi ngờ:
— Ông sẽ về đúng không? Có thật là ông chỉ đưa nó đi?
— Bà nghĩ cái gì vậy? Tôi không về nhà, nhưng tôi đi đâu chứ. Nhà cửa, vợ con, sự nghiệp tôi ở đây. Bà nghĩ nhiều quá, về nhà đi.
Bà nhìn tôi:
— Cô đã nói gì với Phong chưa?
— Chưa, tôi định lên máy bay mới nói. Dì, nhờ dì an ủi Phong giúp tôi. Bảo cậu ấy đừng buồn và đừng lo lắng. Con nhất định sẽ sống tốt.
Tôi nói những lời đó, nhưng tâm hồn tôi đau đớn. Nó giống như việc tự đâm dao vào tim, biết dao sắc bén nhưng vẫn giữ nó, để máu chảy và lệ rơi…
Mẹ Phong cũng buồn lòng. Trước khi tôi lên taxi, bà hỏi tôi:
— Bây giờ cô và Phong không thể đến với nhau được nữa. Cô nói thật đi, đứa bé trong bụng cô là con ai?
Tôi kiên định đáp:
— Đứa bé này là của cả tôi và Phong. Con xin thề nếu con có nửa lời nói dối, con sẽ chết bất đắc kỳ tử. Con không có lý do gì để nói dối dì cả. Dì nghĩ lại đi.
— Vậy sao giấy xét nghiệm lại cho kết quả như vậy? Không lẽ bệnh viện đó nhầm lẫn?
— Con không biết họ nhầm hay có người cố ý giở trò hại con. Con còn định đi nơi khác xét nghiệm lại, nhưng giờ chứng minh cũng không còn tác dụng gì nữa. Phong và con sẽ không đến được với nhau mãi mãi. Đó là chứng minh cho mọi người thấy.
Nước mắt tôi lại rơi, chưa bao giờ tôi dễ xúc động như vậy. Cảm giác như đang tự đau lòng mình, tự tạo ra vết thương không lành.
— Tôi hiểu rồi.
— Chào dì.
Sân bay đông đúc, nhưng trong lòng tôi lại trống rỗng, thiếu vắng điều gì đó. Ngoảnh mặt lại, bốn bề đều là người qua kẻ lại, nhưng người mong mỏi lại không thấy. Để làm gì? Để vết thương càng toét máu, để nỗi đau chồng chất không lành.
Ba chúng tôi lên máy bay, trên bầu trời xanh thẳm, những đám mây bay bay trôi, giống như tôi, cô đơn theo một định nghĩa đặc biệt.
Thời gian trôi qua, tất cả sẽ chỉ là quá khứ, chỉ là không còn chúng ta của ngày xưa. Phận tôi và trời cao đã bạc đãi để gặp nhau, rồi lại gieo vào lòng những tang thương khổ não.
Cho phép tôi gọi người ấy là anh một lần cuối trong đời, người tôi đã từng thương, tình thương sai trái.
Nhẹ nhàng lấy điện thoại, tôi viết những dòng tin nhắn gửi đi, nơi mà từng chữ viết, nước mắt rơi lặng lẽ. Dòng cuối cùng tôi gửi cho anh trước khi khóa sim:
“Hôm nay, em rời đi không phải là hết yêu anh nữa, mà là bởi đời này, em không thể duy trì tình cảm nam nữ với anh… vĩnh viễn không thể. Đoạn tình cảm kia đến đây, chúng ta phải để nó qua, hãy như em dùng quãng thời gian còn lại để quên đi những kỷ niệm bên nhau, những tháng ngày cùng nhau chăn gối. Hãy sống thật tốt, thật vui vẻ, vì tất cả chúng ta đều xứng đáng hạnh phúc, chỉ là không phải là hạnh phúc chung với nhau.
Sài Gòn, ngày tháng năm…
Tạm biệt anh… Phạm Duy Phong.”