Lấy chồng nhỏ tuổi chương 23 | Cha và con
Chúng tôi nhanh chóng đưa mẹ vào bệnh viện, bác sĩ nói mẹ không có vấn đề gì nghiêm trọng, có thể do bị kích động quá nhiều mà tạm thời ngất đi chứ không có vấn đề gì khác. Tôi nhẹ nhõm thở phào khi nghe tin này, nhưng cảm thấy lạ vì mẹ biết đến ba mẹ chồng của tôi, liệu có quen biết gì giữa họ hay không.
Một lúc sau, mẹ tỉnh dậy và khóc. Tôi hỏi:
— Mẹ sao vậy, mẹ có khó chịu ở đâu không? Con gọi bác sĩ đến kiểm tra cho mẹ.
Mẹ cầm tay tôi và lắc đầu:
— Mẹ không sao, mẹ muốn nói chuyện riêng với con.
Mẹ Hân và Phong rời đi, chỉ còn lại hai mẹ con tôi trong phòng. Mẹ vẫn khóc và hỏi:
— Con có thai mấy tháng rồi? Con thường xuyên đi khám thai không?
— Hơn bảy tháng rồi mẹ, con thường xuyên đi khám cả.
— Bác sĩ nói thế nào hả con?
— Bác sĩ nói mẹ và bé đều khỏe, sao vậy mẹ, sao mẹ gặp chồng con xong lại như vậy, có gì sao mẹ?
Mẹ lại khóc, đôi mắt với những vết chân chim nheo, nước từ khóe mắt trào ra không ngừng. Tôi không hiểu nhưng cũng cảm nhận được có điều gì đó sâu xa bên trong.
–Mẹ….mẹ đừng khóc nữa, có chuyện gì mẹ nói ra đi chúng ta cùng giải quyết.
— Lệ, con yêu cậu ta không?
— Sao mẹ lại hỏi thế?
— Con trả lời đi, con có yêu cậu ta không, tình cảm hai đứa sâu đậm không?
Tôi mím môi và trả lời:
— Con không biết như thế nào vì bọn con mới quen nhau gần một năm, nhưng anh ấy cho con cảm giác đặc biệt, cảm giác mình được quan tâm chăm sóc và bảo vệ, thứ mà con chưa từng cảm nhận ở người khác.
Mẹ buông tay tôi, đôi mắt ngấn nước nhìn lên trần nhà trắng xóa, hai bên thái dương ướt đẫm:
— Nghiệt ngã..đúng là nghiệt ngã mà…
Tôi không hiểu gì, mẹ lẩm bẩm và khóc mãi không thôi. Sau một hồi, mẹ bảo tôi gọi Phong vào để cùng nói chuyện. Tôi vẫn giận Phong về chuyện với Kiều An, nhưng tôi cố gắng giữ cho không khí hạnh phúc để mẹ yên tâm. Mẹ và con bị chia cách nhiều năm, giờ tôi đau khổ, mẹ lại tự trách bản thân không tốt, đau lòng cho mẹ. Dù sao, đó là một câu chuyện không ai muốn nhưng cũng phải đối mặt.
Mẹ nhìn Phong lâu, tôi buộc phải nói:
— Mẹ, có điều gì muốn nói với chồng con không?
— Giống quá, giống vậy đấy.
— Giống cái gì mẹ?
— Ý mẹ là chồng con giống diễn viên, đẹp trai quá.
Phong cười nhẹ, mẹ hỏi về ba mẹ và sức khỏe:
— Ba con đang làm gì, ông ấy khỏe không?
— Ba con quản lý công ty gia đình, mẹ ốm nhất quản xuyến nhà cửa, cả hai đều khỏe mạnh.
— Úi, thế còn anh chị em, mỗi con thôi à?
— Vâng, chỉ mỗi con thôi ạ.
— Ít nhỉ, không sinh thêm sợ mất dáng à?
— Không ạ, mẹ khó sinh, lúc sinh con ra nghĩa là mất mạng, may mà bác sĩ cứu chữa được nhưng cảnh báo không sinh thêm nếu không muốn mất mạng, nên chỉ mỗi con thôi.
Mẹ tôi cười nhạt và nói về nhân quả:
— Nhân quả báo ứng, trời cao sáng suốt, đó là cái giá cho những kẻ tham lam, muốn giành giựt hạnh phúc của người khác.
Chúng tôi đều ngạc nhiên trước những lời của mẹ, không hiểu mẹ nói về ai, nhưng cả ba chúng tôi đều bối rối và không rõ mẹ đang ám chỉ điều gì. Tôi phải giả vờ nở một nụ cười:
— Anh về đi, tôi sẽ ở lại với mẹ. Chúng ta sẽ nói chuyện sau vài ngày.
Tôi dẫn Phong ra khỏi phòng, đến hành lang tôi buông tay anh ấy và nói:
— Anh về nhà nghỉ ngơi đi, tôi ở lại chăm sóc mẹ. Mẹ sắp về, chúng ta sẽ nói chuyện sau.
Phong lo lắng nắm lấy tay tôi, nhưng tôi rời đi, cảm giác bàn tay anh ấy lạnh buốt, giống như tâm can của tôi đang trở nên lạnh lẽo, như đứng trước cơn bão tuyết mà không biết phải làm gì.
— Lệ…
— Anh đừng nói nữa, tôi muốn yên tâm vài hôm.
— Anh biết em giận anh, nhưng anh cam kết chưa từng nghĩ đến chuyện đó, trong lòng anh chỉ có một mình em.
Tôi mệt mỏi thở dài, trong tình yêu, ai cũng muốn đối phương là của riêng mình, không ai muốn chấp nhận người mình yêu thương chia sẻ hay tha thứ khi họ chân chính nhìn thấy người đó bên người khác. Tôi chỉ là người bình thường, cũng biết đau đớn khi nhìn thấy chồng mình chăn gối với người khác. Vì vậy, tôi mỉm môi nói với Phong:
— Anh về trước đi, tôi không nghĩ tiêu cực. Tôi cần thời gian để bình tâm, tôi ở lại với mẹ đây, anh về cẩn thận.
Tôi quay lưng, cả hai chúng tôi đều không biết rằng lần nói chuyện này là lần chúng tôi tạm biệt, những kế hoạch cùng nhau đón giao thừa, chào đón năm mới sẽ không thể thực hiện được.
Hiện thực đôi khi thật đau lòng.
Một số việc khi bắt đầu đã là sai lầm.
Bác sĩ sau đó nói mẹ không có vấn đề gì, chúng tôi được về. Trên đường, mẹ nhìn tôi và thở dài. Tôi biết mẹ muốn nói gì đó với tôi, nhưng có vẻ như câu chuyện đó rất khó nói, nên chờ đến đêm, khi mẹ và tôi nằm cùng nhau, tôi mới hỏi:
— Có vẻ như mẹ muốn nói điều gì đó với con.
Trong bóng đêm tĩnh lặng, mẹ thở dài nhẹ nhàng:
— Con gái, con có muốn gặp ba không?
Tất nhiên, tôi đã có rồi. Dù cho ông ấy có thế nào, dù có bất kỳ sự bội bạc hay ruồng bỏ mẹ con tôi thế nào đi chăng nữa, nhưng trong tâm trí tôi, việc biết được ông là ai, muốn nhìn thấy khuôn mặt và hình dáng của ông, chỉ một lần thôi, tôi cũng sẽ cảm thấy hài lòng.
— Haizzz, ông bà có câu “lá rụng về cội”, mẹ không thể ích kỷ giữ bí mật này được, cũng nên cho con biết về gốc gác của mình. Nhưng nếu gặp ông ấy, con sẽ tổn thương rất lớn phải không?
Tôi gật đầu, không ngờ rằng sau đêm nay, biển sẽ không còn êm đềm, gió không còn nhẹ nhàng làm từng cơn sóng ngầm dưới đại dương nổi loạn, cuốn trôi mọi ký ức tươi đẹp, chỉ còn lại là sự hỗn loạn và tàn phá, chỉ còn lại là nỗi đau sâu thẳm, nỗi đau như lưỡi dao cắt sâu vào thịt, gặm nhấm những ngày xa cách.
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng, mẹ bảo tôi thay đồ và chuẩn bị đi gặp ba. Tôi hỏi:
— Ba ở Sài Gòn à mẹ?
— Ừ, ông ấy là người ở đây. Con đi sửa soạn đi.
Tôi rất hào hứng vì mọi thứ diễn ra tốt hơn cả những gì tôi nghĩ. Trong vài ngày ngắn ngủi, tôi đã tìm thấy mẹ ruột, và bây giờ là cả ba. Đó là hạnh phúc hơn và sung sướng hơn nhiều.
Mang tâm trạng hứng khởi, cùng với mẹ lên taxi, mẹ Hân cũng đi cùng. Dù tôi đã tìm thấy mẹ ruột, nhưng tôi không quên mẹ Hân, những lần chăm sóc tôi rất kỹ, tôi luôn trân trọng mối quan hệ. Tôi không thể nhịn được sự tò mò và hỏi mẹ:
— Mẹ, ba con là người như thế nào?
Mẹ tôi cười buồn, nhìn ra khung cảnh ngoại kia rồi mới nói:
— Ông ấy là người có vị thế trong xã hội, biết cách đối nhân xử thế, là người hiền đức và nhân hậu… Nhưng đó chỉ là cách mọi người nghĩ về ông. Còn với mẹ, ông ấy là người bội bạc, kẻ không vượt qua được cám dỗ ở bên ngoài, lại còn giữ lấy sĩ diện. Ngày mẹ sinh con ra, bà nội biết con là con gái, thậm chí không muốn đến thăm mẹ con một lần. Ba con còn nghe theo bà ấy, nghĩ rằng việc sinh con gái là lỗi của mẹ. Hơn nữa, lại bị con tiểu tam kia mê hoặc. Mẹ không chịu được sự lạnh lùng từ bà nội con và sự vô tâm từ ba con nên mẹ buộc phải rời đi… Giá như mẹ cố gắng ở lại ngày xưa, có lẽ mẹ con mình không phải xa cách nhau. Lệ, con có trách mẹ không?
Tôi lắc đầu:
— Con không trách mẹ chút nào cả. Mẹ đừng tự trách mình như vậy.
— Cảm ơn con.
Mẹ bảo tài xế dừng lại ở một quán cà phê, sau đó cùng chúng tôi vào chọn một bàn để nói chuyện:
— Bây giờ mẹ sẽ gọi ba con đến, con phải giữ bình tĩnh nhé.
Tôi mỉm cười:
— Con biết rồi, mẹ đã nói cho con mấy lần rồi đó, mẹ gọi đi.
Mẹ lấy điện thoại ra gọi cho ba, khi ba nhấc máy, tôi nhận ra sắc mặt của mẹ thay đổi, mép miệng giật giật. Sau vài giây, mẹ mới hỏi:
— Khỏe không?
–….
— Hơn hai mươi năm không gặp, ông đã quên giọng nói của tôi rồi à, ông Hoàng?
— …..
— Tôi đang ở cà phê sân vườn gần công ty của ông.
–…
— Được…
Mẹ tắt điện thoại với một nụ cười lạ lùng, tôi tưởng mẹ cũng hạnh phúc khi gặp lại ba hoặc ít nhất là mẹ hạnh phúc cho tôi khi gia đình đoàn tụ. Nhưng sau đó, tôi nhận ra rằng mọi thứ không như tôi nghĩ.
Chưa đầy mười lăm phút sau, có tiếng đế giày vội vàng vang lên, chứng tỏ ai đó đang đi nhanh. Tôi ngẩng đầu và thấy ba của Phong tiến vào. Tôi nghĩ rằng có lẽ ông đang gặp một người bạn hoặc đối tác, vì vậy tôi chào:
— Con chào ba…
Nhưng ông không trả lời tôi, thay vào đó, ông đứng đó và nhìn thẳng về phía tôi. Tôi không hiểu vì sao ông lại như vậy, nên tôi hỏi thêm:
— Ba có chuyện gì không vậy?
Nhưng phía sau tôi, mẹ tôi nói:
— Ông Hoàng, đã lâu không gặp đúng không?
Bước chân của ba Phong tiến gần tôi từ từ, đôi mắt của ông đỏ lên, giọng nói run run:
— Nhật Lan, đúng là em, đúng là em rồi…
Ông ôm chầm lấy mẹ tôi trước sự kinh ngạc của tôi. Khi ông nói “anh nhớ em nhiều lắm, em có biết không Lan”, tôi không thể kiểm soát được cảm xúc và ngã xuống ghế. Trong đầu tôi, những mảnh vụng trộm hiện lên.
— Em ở đâu? Em đi đâu anh tìm em và con, nhưng không gặp. Anh nhớ em và con lắm.
— Lệ, đây là ba của con, gọi ba đi con.
Tôi và “ông ấy” đều nhìn nhau mà không nói lời nào. Mi mắt tôi đầy nặng trĩu, lỗ tai rộn ràng, trái tim nhói đau hơn khi ai đó đâm thẳng vào vết thương. Ba của Phong buông mẹ tôi ra, trên khuôn mặt của ông, sự hoang mang rõ ràng, đôi mắt bày tỏ sự lo lắng:
— Em vừa nói cái gì, Lệ là con của anh?
Mẹ tôi gật đầu mạnh:
— Đúng vậy, nó là con gái của anh, là người anh và em sinh ra, con gái nhà Phạm, Phạm Nhật Lệ.
Tôi và “ông ấy” nhìn nhau mà không nói lời. Miệng tôi cười, nhưng nước mắt tràn ra như một dòng suối. Trái tim tôi đau đớn, tổn thương đến mức không thể khóc thành tiếng, miệng cười nhưng nước mắt rơi không ngừng. Tôi hỏi mẹ:
— Mẹ, đây chỉ là một hiểu lầm, đúng không mẹ? Phải không mẹ?
Mẹ đến gần tôi, hít một hơi sâu, sau đó nắm chặt bàn tay đang run rẩy của tôi:
— Lệ, đây là sự thật, ông ấy là ba ruột của con, người đã cùng mẹ sinh ra con, con của Phạm gia, Phạm Nhật Lệ…
Tôi lắc đầu, những giọt nước mắn đắng như muối chảy vào miệng, tôi cố chấp lắc đầu:
— Không… không thể… không thể…
Tôi gào lên trong tuyệt vọng, hỏi trời tại sao lại đối xử với tôi như vậy, tại sao để tôi trở thành mồ côi và kết quả lại dẫn đến việc tôi yêu người em của mình…
Không, đây không phải là sự thật, tôi không tin, nước mắt nhòe nhạt, tôi hỏi mẹ:
— Mẹ, đây chỉ là một hiểu lầm, phải không mẹ?
Mẹ tiến lại gần tôi, thở sâu một hơi, và sau đó nắm chặt bàn tay đang run rẩy của tôi:
— Lệ… Điều này là sự thật, ông ấy là ba ruột của con, người đã cùng mẹ sinh ra con, con mang họ Phạm… Phạm Nhật Lệ…
Tôi lắc đầu, những giọt nước mặn như muối chảy xuống khóe môi như một dòng suối. Tôi cố chấp lắc đầu:
— Không… Không thể nào… Không thể…
Tôi gào lên trong tuyệt vọng, hỏi trời xanh vì sao lại tạo ra cảnh ngộ như vậy, tại sao để tôi mồ côi, và kết quả là tôi ngủ với em trai mình, dẫn đến thai nghén. Tôi yêu một người đầy đau khổ, cuối cùng lại đối mặt với sự thật tàn nhẫn, cắt đứt mọi kết nối gia đình mỏng manh. Tôi hỏi về kiếp trước, nghiệp nào tôi đã tạo ra mà bây giờ phải gánh chịu, tôi biết phải làm sao…
Không gian trở nên yên bình, chúng tôi ngồi đối diện nhau nhưng không ai dám nói lời nào. Tiếng thở hổn hển của tôi và tiếng nức nở của mẹ làm cho không khí trở nên nặng nề. “Ba” bắt đầu:
— Đây là cái giá anh phải trả, nhưng con anh, chúng nó có tội tình gì phải chịu hậu quả của anh.
Ông khóc, giọt nước mắt của người đàn ông thành đạt, nhưng mọi chuyện vẫn không thể thay đổi. Ông hỏi tôi:
— Con nghĩ sao về mọi chuyện?
Tôi lắc đầu, như một người vô hồn:
— Con không biết.
— Lệ, ba xin lỗi con…
Tôi cười nhạt:
— Ba nói bây giờ chúng ta phải làm sao, con của con sẽ gọi ba là ông nội hay ông ngoại đây?
Ông đưa tay lên, ôm đầu và vò tóc, ánh mắt bất lực và giọt nước mắt đau lòng. Bi hài kịch này, tôi phải làm thế nào để đối diện được?