Lấy chồng nhỏ tuổi chương 29 | Mãi yêu em

28/11/2023 Tác giả: Hà Phong 417

!
— Đồ thần kinh, cút..!!!
— Anh chửi em cũng được, miễn anh không rời bỏ em, anh phải có trách nhiệm với em..phải cưới em…

Đến bây giờ, chút thể diện cuối cùng tôi dành cho Kiều An cũng vụt tắt, nói thẳng ra:

— Cô tưởng chút mưu mẹo của cô tôi không nhìn ra hả, cút ngay cho tôi…
— Anh nói vậy là sao, hôm ở Hà Nội chúng ta đã ngủ với nhau, anh cũng thấy vệt máu trên ga giường mà..

Tôi bật cười thành tiếng;

— Ngủ với nhau? Cô định qua mặt ai, tôi bị cô chuốc thuốc mê vào trong ly nước, uống xong thì mê man như chết thì ngủ với cô kiểu gì?
–Thì.. Thì..
— Cô có biết vì sao chúng ta quen nhau lâu như vậy mà tôi không thích cô không?
–Là do nó ngăn cản tình cảm của chúng ta. Không có nó chúng ta đã sớm thành vợ chồng.

Kiều An càng nói càng khiến tôi buồn nôn:

— Vì cô là loại phụ nữ tôi ghét nhất, lúc nào cũng tỏ ra thánh thiện nhưng tâm cơ thượng thừa. Đặc biệt tôi không uống Trà xanh .Trong phòng tôi hôm đó có camera, cô có muốn tôi cho xem đoạn clip đó không?
— Camera… Phong..anh..

Tôi quát;

— Đừng gọi tên tôi, tôi nói cho cô biết Trần Kiều An nếu không có Lệ thì đời này kiếp này tôi cũng không yêu cô đâu, đừng lúc nào cũng đổ lỗi cho người khác cướp lấy hạnh phúc của mình mà hãy nhìn lại mình đi..Bản thân lúc nào cũng toan tính hãm hại người khác thì đừng mơ được hạnh phúc, những chuyện mà cô đã làm tôi không nói không phải tôi biết đâu.
— Em đã làm gì chứ, Phong, anh hiểu lầm em rồi.
— Hiểu lầm? Cô đi nói với Lệ cô là vợ chưa cưới của tôi là có ý gì, tôi đã cảnh cáo cô nhưng cô cứ thích đóng vai thánh thiện vô tội, cả nhóm người công kích fanpage công ty và tài khoản của Lệ cô nói không phải cô thuê họ làm đi. Tôi biết hết đấy, nên cô đừng làm bộ dạng yếu đuối đáng thương trước mặt tôi, tởm lắm…

Cả người cô ta liêu xiêu sắp ngã nhưng tôi chẳng buồn đỡ, mặc kệ cô ta khụy xuống sàn nhà khóc:

–Em không có, từ trước đến giờ anh có thấy em làm gì xấu hay hại ai chưa, tại sao anh tin nó mà không tin em.
— Bởi vì cô ấy không mưu mô xảo trá như cô.
–Nhưng nó là con đàn bà dơ bẩn, thân thể của nó đã bị vấy bẩn bao nhiêu năm nay, không biết đã nạo phá thai bao nhiêu lần, nó lấy tư cách gì mà lấy anh chứ, em không cam lòng, không cam lòng thua nó huhu..

Tôi xoay mặt lại cô ta, sự chán ghét càng thêm bội phần:

— Im mồm cô lại, cô không có tư cách nói cô ấy, biến ngay cho tôi.

Kiều An ngoài nước mắt chảy dọc xuống gò má, đứt quãng từng chữ:

–Em làm như vậy tại vì em quá yêu anh, em không cam tâm nhìn anh lấy nó được, nó không xứng với anh mà chỉ có em, em biết anh cần gì, và giúp anh phát triển sự nghiệp..giúp anh đứng vững ở Phạm Gia.
— Tôi không cần cô.

Giây phút đó cả khuôn mặt cô ta hiện rõ sự sụp đổ, đôi mắt trào ra bao nhiêu là nước:

— Anh tuyệt tình thế hả Phong,anh không thể dối lòng một lần cho nhau một cơ hội được sao anh, nhất thiết phải nói ra những lời đau lòng thế sao? Anh thật tàn nhẫn…
–Là cô tự lấy dao đâm mình nên đừng trách người khác.

Nói xong tôi đi thẳng ra ngoài mặc cho cô ta gào khóc bên trong, tôi không thích dây dưa nên càng không dính vào càng tốt.

Không rõ khi nào cô ta đã rời đi, nhưng khi tôi quay lại căn phòng, nó im ắng đến đáng sợ. Nhớ về những ngày có em bên cạnh, tiếng cười khúc khích, những chia sẻ về cuộc sống hàng ngày, và những khoảnh khắc đáng yêu khi em kể về những điều nhỏ nhất. Tôi nhìn quanh, nhưng chỉ thấy cảnh tượng trống trải và nỗi cô đơn tràn ngập.

Em đã rời đi thật rồi.
Em đã xa tôi thật rồi.

Mùa xuân năm nay, bông hoa mai vàng nở rộ trước hiên nhà. Nhớ những lời em nói về sự may mắn của bông mai vàng, nhớ màu vàng của nhớ nhung và yêu thương. Nhưng giờ đây, những bông hoa ấy chỉ là một hình ảnh trống trải cho tôi.

Nụ hoa có đẹp thế nào đi nữa, nó không làm lòng tôi cảm động. Trái tim tôi như héo rũ, giống như lá thu sắp rơi!

Cảm giác này thật khó chịu.

Tôi biết em đang ở Singapore, ba em chăm sóc em rất tốt. Tôi đã nói rằng mình đang đi công tác, nhưng thực sự, tôi chỉ muốn đến đó để nhìn em. Trong những tháng cuối thai kỳ, em trở nên đầy đặn hơn, nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp tự nhiên. Mỗi khi em cười, đôi má đẹp của em hiện lên, tạo nên một hình ảnh rất đẹp.

Nhưng giờ đây…

Nụ cười đó, em dành cho một người khác. Người đó quan tâm và giúp đỡ em nhiều. Tôi biết người đó cũng có tình cảm với em.

Một ngày, chúng tôi ngồi uống cùng nhau. Không nói một từ, cả hai chúng tôi đều hiểu ý của nhau. Tôi không thể nói ra rằng tôi muốn người đó chăm sóc em, vì đây là một tình cảm không có tương lai. Tôi không thể giữ lại đoạn tình cảm không có hồi kết này, nhưng cũng không thể đem tình yêu của mình dành cho em để lại. Đau lòng quá!!!

Khi chai bia nghiêng ngả, người đó nói:

— Hiện tại, Lệ đang ổn, tâm trạng của em cũng ổn định, thai nhi không có vấn đề gì.

Tôi cười, nhưng chua chát quá:

— Được rồi.

Chai bia này đắng quá!

— Hãy yên tâm, tôi sẽ chăm sóc mẹ và con của em tốt nhất. Chỉ cần Lệ đồng ý, tôi sẽ xem đứa bé như con mình.

Uống một ngụm bia, người đó nhìn thẳng vào tôi và nói:

— Lệ đang rất khỏe, anh đừng xuất hiện trước mặt em nhé? Hãy để em yên bình. Tôi cam kết sẽ chăm sóc và bảo vệ mẹ và con của em hết khả năng.

— Tôi biết rồi. Cảm ơn anh đã làm điều đó!!

Nói câu đó, trái tim tôi đau đến như vỡ ra. Như ai đó đang đâm ngàn mũi kim vào tâm can của tôi, khiến tôi tê liệt. Bia không chỉ đắng, mà còn mặn!

Rất mặn!

Gió lạnh thổi vào, từng thớ thịt như bị cắt rờn.

Quay về Việt Nam, tôi muốn tập trung vào công việc để quên đi những kí ức đau lòng, nhưng em vẫn hiện hữu ở mọi nơi. Chiếc ghế trợ lý bây giờ trống trải và cô đơn, như khoảng trống trong tâm hồn tôi. Nhìn lại giấy xét nghiệm của em và Đăng, tôi cảm thấy mọi thứ đều mơ hồ, nhưng tờ giấy này lại làm tôi hi vọng, như một tia sáng giữa bóng tối.

Tôi quyết định thuê thám tử để điều tra về bác sĩ và mọi người liên quan. Thông tin từ thám tử cho thấy Kiều An có khả năng mua chuộc bác sĩ để làm giả một số giấy tờ quan trọng. Tôi tức giận không chịu nổi và quyết định không để cô ta yên bình.

Đối với mẹ con nhà Đăng, thám tử cung cấp thông tin về việc bà có nhiều tiền gần đây và đã rút nhiều cọc tiền mới tại ngân hàng. Tôi nhanh chóng kiểm tra mã seri tờ tiền và liên hệ ngân hàng, xác định rằng đó là tiền được Kiều An rút.

Tất cả những manh mối này dần dần hé lộ, và kết quả cuối cùng khiến tôi tức giận đến mức không kiểm soát được. Tôi đánh Kiều An một cú mạnh, khiến cô ta ngã nhào xuống sàn nhà. Tôi tỏ ra điên tiết và chỉ trích cô ta vì hành động giả mạo giấy tờ và liên kết với người khác để chia rẽ chúng tôi.

Đó là lần đầu tiên tôi đánh một phụ nữ, nhưng tôi cảm thấy đây là một trừng phạt xứng đáng. Tôi nói cho cô ta biết rằng những vết thương tinh thần và sự chia rẽ mà cô ta tạo ra mới là thực sự đau lòng. Cô ta đáng nhận hậu quả đó.

Kiều An cố gắng bào chữa, nhưng tôi không chấp nhận. Tôi muốn cô ta trải qua những cảm xúc mà cô ta đã gây ra cho người khác. Tôi dọa sẽ tiết lộ sự thật trên mạng xã hội, để mọi người biết về những hành động đen tối của cô ta.

Kiều An cầu xin tôi, nói rằng cô ta không biết gì cả và xin tôi đừng làm như vậy. Tôi không tin lời cô ta và tiếp tục đánh và đe dọa.

Cuối cùng, cô ta van xin tôi giữ bí mật vì sức khỏe của bố. Tôi cười và nói rằng sự cao ngạo của cô ta đã biến mất và giờ đây là lúc cô ta phải trả giá.

Sự tự phụ và kiêu căng của cô ta đã hoàn toàn biến mất. Trên khuôn mặt của cô là sự sợ hãi, ánh mắt tràn đầy nỗi cầu xin:

— Anh Phong, nếu được thì tha cho em một lần đi. Ba em sắp chết rồi…

Tôi nhếch mép và quay lưng, câu trả lời của tôi không cần nói thành lời. Cô ta van xin, chắp tay, nước mắt rơi nhưng tôi không để ý.

— Nếu anh đăng đoạn clip đó lên mạng, em sẽ tự tử cho anh vừa lòng.

Tôi bước ra khỏi nhà và sau một thời gian, tôi nghe tin cô ta đã uống thuốc ngủ tự tử. Tôi không quan tâm và không đến thăm cô ta, vì lúc này tôi đang chuẩn bị bay sang cùng với em và con, để tìm hạnh phúc cho cuộc sống của mình.

Khi tôi nhìn thấy em ngồi trên giường, tóc phất phơ, tôi cảm thấy giận dữ và đồng thời thương em. Mũi tôi cay nồng khi tôi hỏi:

— Trốn tôi như vậy, em có vui không?

Em ngẩng mặt lên, đôi mắt sưng húp, khuôn mặt phờ phạc. Tôi không kiềm nén được nước mắt khi nhìn thấy em. Mặc cho mọi thứ, tôi ôm em thật chặt trong lòng.

Tôi nhớ rõ những kí ức về em, từ mùi hương dịu dàng, nụ cười duyên dáng, đến những lúc em đùa giỡn và cười. Tôi nhớ rõ về em, cô gái tên Dương Nhật Lệ.

Khi biết được sự thật từ đôi mắt rưng rưng của em, tôi chỉ muốn ôm em mãi như thế này, và mong ngày mai không bao giờ đến.

Sau khi chữa bệnh cho Hướng Dương, chúng tôi quay về Việt Nam. Cuộc sống trở nên vui vẻ hơn từng ngày, con bé thích quấn quýt bên tôi, dù ở nhà hay đi đâu cũng muốn chơi với ba. Có những lúc vợ tôi trêu đùa con bé, dù sao nó cũng phụng phịu và nằm sà vào lòng tôi kể lể về tình cảm yêu thương của nó. Những lúc như vậy, tôi nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt em, và tôi tự nhủ rằng đời này tôi sẽ luôn để môi em cười tươi như vậy.

Thời gian trôi qua, từ khi tôi vạch trần sự thật về bà Lan, tình cảm giữa bố và mẹ tôi trở nên tốt đẹp hơn. Hai người thường xuyên đi du lịch, và tình cảm giữa họ được củng cố thêm. Mẹ tôi cũng không giữ mối hiểu lầm với vợ tôi nữa. Bà thậm chí còn tặng quà cho vợ tôi mỗi khi đi du lịch, thể hiện tình cảm chân thành.

Bố tôi cũng hiểu ra tấm lòng của mẹ, và họ thường xuyên đi du lịch cùng nhau. Mọi thứ trở nên hòa thuận và hạnh phúc hơn. Mẹ tôi nói với tôi:

— Phụ nữ luôn có những khó khăn và thiệt thòi hơn đàn ông, nên con phải tốt với vợ. Lệ từ nhỏ đã phải nhường nhịn nhiều, đừng để nó buồn, phụ nữ thường nghĩ linh tinh nhiều lắm đấy.

— Con hiểu rồi, mẹ ạ.

— À hôm nay mẹ đi khám sức khỏe và gặp lại Kiều An. Bây giờ cô ta thật sự ngơ ngác, không nói không cười. Đúng là nhân quả không bỏ sót ai, may mà lúc đó cô ấy không nghe theo lời nó hạ độc đứa nhỏ, haizzz, nghĩ lại ngày đó mẹ hồ đồ quá.

— Vợ con không trách mẹ đâu, mẹ cũng đừng tự trách nhiệm mình nữa.

— Ừ.

Bốn năm sau, vợ tôi mang thai, và lần này là thai đôi, một trai một gái đáng yêu. Cả gia đình hạnh phúc tràn ngập tiếng cười của trẻ thơ. Mỗi buổi tối, chúng tôi quây quần bên mâm cơm ấm áp, nghe các con kể chuyện, mọi mệt mỏi ngoài kia đều tan biến hết.

Hướng Dương ngày càng phát triển với tính cách mạnh mẽ và độc lập, trong khi Anh Quân thì hòa đồng và vui vẻ. Ngược lại, An Nhiên lại khá nhút nhát, ít nói và tránh xa tiếp xúc với người khác. Sau khi đưa con bé đi khám, bác sĩ khẳng định rằng không có vấn đề gì lớn, chỉ là do tính cách của con bé. Để giúp An Nhiên vượt qua khó khăn, vợ chồng tôi quyết định tham gia những buổi dã ngoại, mặc dù ban đầu con bé khá khó chịu và không hợp tác.

Vợ tôi quyết định nghỉ việc để ở nhà, chăm sóc con và đưa con bé tham gia các hoạt động xã hội. Sau hai năm, những nỗ lực của cô ấy đã được đền đáp khi An Nhiên trở nên hoạt bát hơn và phát triển khả năng ghi nhớ xuất sắc, kể cả ngoại ngữ. Con bé có thể tự tin giao tiếp với người nước ngoài.

Nhiều năm sau đó, thấy con cái chúng tôi trưởng thành và thành công trong sự nghiệp, tôi tự hỏi về những chặng đường đã qua. Hướng Dương trở thành một luật sư nổi tiếng, Anh Quân làm chủ công ty, và An Nhiên trở thành một diễn viên nổi tiếng. Mỗi người có hướng đi riêng, nhưng tất cả đều ngoan ngoãn và hiểu biết.

Những ngày lễ tết, gia đình quây quần về nhà, đoàn tụ và kể lại những câu chuyện xưa. Tình cảm gia đình trở nên ấm áp. Năm tháng trôi qua, tóc bạc phủ đầu, khuôn mặt có chút biến đổi, nhưng tình yêu không bao giờ thay đổi. Tôi yêu vợ mình hơn cả từ ngày chúng ta mới gặp. Nếu có kiếp sau, tôi vẫn chọn em làm vợ. Mỗi kiếp luân hồi, chỉ mong được sống cùng một người, đó chính là em, Dương Nhật Lệ.

Mãi yêu em…!!!!❤️

Bài viết liên quan