Lấy chồng nhỏ tuổi chương 27 | Trả giá

27/11/2023 Tác giả: Hà Phong 412

Tháng tám, trời mưa xối xả, những giọt nước rơi lạch bạch trên con đường ẩm ướt. Tôi ngồi ngắm mưa, bỗng dưng nghe tiếng bước chân gần kề. Khi quay lại, mẹ Đăng đã được đồng chí công an dẫn ra. Bà ấy gầy guộc, đôi mắt trũng sâu, nếp nhăn trên khuôn mặt già nua nhấn chìm vào nỗi buồn.

Tôi là người đầu tiên nói:

— Bà khỏe không, mẹ?
— Mẹ khỏe.

Tôi đưa giỏ thức ăn về phía bà và nói:

— Trong này có ít thịt kho trứng và mít, món mà bà thích. Còn sườn chiên và đồ hộp, bà để ăn dần.

Mẹ Đăng nhìn giỏ thức ăn với nụ cười buồn:

— Sau tất cả, chỉ có con nhớ đến mẹ. Giá như thời gian có thể quay trở lại.
— Thời gian không thể quay lại, nhưng chúng ta có thể sửa chữa sai lầm. Bà cố gắng cải tạo, để nhanh về với ba. Ba rất mong bà về…

Bà ấy nhìn chằm chằm vào giỏ thức ăn, nói những lời buồn thương:

— Làm gì còn có ngày về.

Tôi thở dài và khuyên bảo:

— Bà cố gắng cải tạo, nhà nước sẽ ân xá từ từ.

Mẹ Đăng nhìn xung quanh với ánh mắt đầy hối hận. Hành động của bà ấy quả thực là quá lớn, và mức án 20 năm tù không thể tránh khỏi.

Khi nghe ba thông báo rằng mẹ Đăng bị bắt, tôi đến công an và bất ngờ khi nghe rằng bà ấy vận chuyển trái phép ma túy. Bà ấy đã gây ra nhiều tội ác và bây giờ mới bị bắt. Bà khóc, nói rằng bà đã làm việc này để có tiền chữa trị ung thư cho Đăng, nhưng kết quả là bị bắt và bị kết án 20 năm tù. Bà ấy ngất xỉu ngay tại chỗ, trong khi ba chết lặng, và Đăng chỉ biết khóc mà không thể phát ra tiếng.

Vì buồn bã, ba bệnh nặng và Đăng cũng suy sụp. Tình trạng gia đình trở nên khó khăn, và tôi thường xuyên đến để giúp đỡ. Tôi nấu cháo thịt bằm cho ba và dọn dẹp nhà cửa. Mỗi lần đến thăm mẹ Đăng, tôi cảm thấy như một giấc mơ.

Mẹ Đăng đưa đôi mắt nặng trĩu hỏi:

— Con Đăng không đến sao? Sao hôm nay nó không đến?
Tôi nói dối:
— Đăng đang điều trị xạ trị, nên không thể đến được. Đừng lo, mẹ nhé. Hôm khác sẽ đưa nó qua.
— Lệ à, mẹ xin lỗi, mẹ có lỗi với con nhiều lắm. Mẹ ân hận lắm…

Bà ấy khóc, khóc nhiều… Tôi từng rất căm ghét bà ấy, căm ghét đến tận xương tủy. Nhưng khi thấy bà ấy bị đẩy vào hoàn cảnh như ngày hôm nay, nửa đời còn lại phải sống trong tù, lòng tôi không còn chấp nhận được việc trách móc bà ấy nữa. Nhẹ nhàng tôi nói:

— Qua hết rồi, tôi đã sớm quên hết…
— Nhưng lương tâm mẹ dằn vặt lắm. Nếu ngày xưa mẹ không tham lam, không theo đuổi giàu sang, chúng ta đã có thể hạnh phúc bên nhau, có con, có Đăng và những đứa cháu xinh xắn gọi là bà nội…

Tôi chỉ có thể thở dài, thời gian trôi như thác nước không chảy ngược bao giờ.

— À, mẹ quên kể cho con biết, mẹ ruột của con cũng ở trong thành phố này đấy. Mẹ gặp bà ấy một lần, nhưng bà ấy hình như không muốn gặp lại con.

Tôi đã hứa với Phong sẽ điều tra vụ này, nhưng thời gian trôi qua lâu, chưa có kết quả. Tôi hiểu rằng mẹ có lý do nào đó khiến bà không muốn tìm tôi. Có thể mẹ đang gánh chịu nỗi khổ, hoặc có lẽ bà không muốn đối mặt với tôi. Tôi muốn biết về ba mẹ, về nguồn gốc của mình, nhưng có lẽ đó là điều không thể thực hiện được.

Rời khỏi trại giam, tôi quay về nhà một lần nữa. Tôi nhờ hàng xóm giúp đỡ ba, bảo họ gọi tôi nếu có gì cần. Sau đó, tôi trở lại Sài Gòn, trở về với anh và con, trở về với gia đình của mình.

Thời gian trôi đi, Hướng Dương đã bốn tuổi. Người ta thường nói con gái là người tình kiếp trước của ba, và có lẽ đúng, vì khi Phong về nhà, Hướng Dương luôn chạy đến cửa đòi ôm. Nó thậm chí còn thơm lên má Phong và hỏi bằng giọng điệu đáng yêu:

— Nhớ ba Phong quá đi!
Phong cũng ôm và thơm lại nó:

— Ba cũng nhớ Bơ và mẹ.
Nó lại phụng phịu, hai má bánh bao sụ xuống:

— Hứ, ba chỉ nhớ mỗi mẹ thôi. Đêm qua Bơ thấy ba ôm mỗi mẹ chả thèm ôm Bơ cơ.
— Đâu, ba ôm Bơ mà, đây này, ba thơm Bơ nữa này.

Hai ba con ôm hôn nhau trước phòng khách, cười nói khanh khách. Tôi vờ lại ôm Phong và hỏi:

— Anh có mệt không, em nhớ anh quá.
Thế là có một cô gái ghen tuông vội vàng đẩy tôi ra:

— Mẹ đừng giả vờ, mẹ toàn bắt nạt ba.
Tôi buồn cười hỏi nó:

— Mẹ bắt nạt ba khi nào mà Bơ nói thế?
Bà cụ non trả lời:

— Chả thế, mẹ toàn mắng ba con rồi lại đổ lỗi cho ba đủ thứ việc. Ba đi làm đã đủ mệt rồi mà mẹ còn mắng. Hứ…
Rồi nó nhảy vào lòng ba nó nói tiếp:

— Chỉ có Bơ mới thương ba thôi. Mẹ chả thương ba tẹo nào, ba nhỉ? Mẹ toàn mắng ba, đánh ba. Bơ yêu ba, Bơ thơm ba, Bơ lấy nước cho ba uống… Nói chung là Bơ yêu ba tỉ tỉ lần luôn đấy.
Chồng tôi hỏi vui vẻ:

— Bơ yêu ba nhiều như thế nào nhỉ?
Nó đưa tay trả lời:

— Nhiều như thế này này này… nhiều ơi là nhiều, to ơi là to, to như trái đất luôn…

Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là như thế. Chỉ cần nhìn nụ cười của hai ba con Hướng Dương là tôi đã vui cả ngày. Tuy nhiên, có một điều là từ khi Hướng Dương một tuổi, tôi và Phong đã cố gắng để có thêm em bé, nhưng mấy năm nay chị Nguyệt đều ghé thăm đều đặn mỗi tháng. Hai vợ chồng tôi đã đi khám bác sĩ và được nói rằng chúng tôi vẫn bình thường, nhưng sao vẫn chưa có tin vui. Nhà chỉ có mình anh, và Hướng Dương lại là con gái, nên thực tâm tôi cũng muốn có thêm một đứa con trai để sau này có thể giúp anh quản lý công ty. Dường như anh cũng hiểu được suy nghĩ của tôi, nên ôm tôi và nói:

— Em cứ thoải mái, từ từ sẽ có thôi.
— Nhưng Hướng Dương đã bốn tuổi rồi, bốn năm nay chúng ta ăn uống sạch sẽ, uống thuốc bổ rất nhiều mà sao chưa có tin vui?
— Có cũng được, không có cũng chẳng sao. Dù sao chúng ta đã có Hướng Dương rồi, anh không quan trọng là con trai hay con gái, miễn là nó khỏe mạnh là được.
— Ngày xưa anh không phải nói anh thích con trai hơn sao?
— Anh chỉ nói như vậy thôi, chỉ cần là con chúng ta, anh đều thích. Đừng suy nghĩ linh tinh nữa nhé.

Anh kéo tôi sát vào người anh, và ở cự ly như vậy, mùi hương bạc của mái tóc anh xộc vào cánh mũi tôi, thật khoan khoái, thơm dịu nhẹ, không quá nồng nàn, nhưng mùi hương ấy lưu giữ thật lâu, giống như tính cách của anh. Bề ngoài lạnh lùng, bên trong là một trái tim ấm áp. Anh quan tâm đến tôi từ những điều nhỏ nhất, đơn giản nhất. Thế mới nói, gặp đúng người, dù bạn có bao nhiêu tuổi, bạn vẫn nhỏ bé trong mắt người ấy.

— Phong, em yêu anh…

Dưới ánh đèn mờ nhạt, ánh mắt anh ôn hòa rồi dịu dàng nâng cằm tôi lên, nhẹ nhàng hôn lên môi tôi. Cảm nhận chiếc lưỡi ướt át của anh khuấy đảo khắp mọi nơi, sự đê mê đưa tôi như lạc vào thế giới mới. Cơ miệng không thể chịu nổi sự kích thích của anh mà kêu lên:

— Ưmm…anh…

Thao tác của anh mỗi lúc một nhanh hơn, thanh âm ái muội kia chưa dừng lại. Anh dùng những ngón tay thon dài để thu phục tôi, cuối cùng tôi không chịu được nữa, miệng không ngừng rên rỉ, tay bấu vào tóc anh:

— Ưm…Phong…dừng lại…đi…anh…

Nhưng anh không tha cho tôi dễ dàng, ngón tay dài ngoằng kia tiếp tục khiêu khích đến độ hơi thở tôi gấp gáp và đứt từng quãng.

Chúng tôi trải qua mấy lần ân ái nữa, rồi mới mệt nhoài ôm nhau ngủ. Khi thức giấc, vẫn là vòng tay ấm nồng của anh phủ lên người tôi. Anh nói một câu:

— Vạn kiếp chỉ muốn mỗi em làm vợ.

Tim tôi dao động như người mới yêu hỏi anh:

— Vì sao? Ngoài kia có rất nhiều cô gái tốt và xinh đẹp hơn em.

Anh vẫn nhắm mắt, miệng trả lời:

— Vì anh yêu em ngay từ lần đầu gặp mặt.
— Ồ lần đầu là hôm ở khách sạn hả, lần đó anh quát em mà yêu gì.

Tôi nghe anh cười:

— Không phải lần đó.
— Vậy lần nào sao em không nhớ.
— Cố nhớ đi, nhớ đúng có thưởng.
— Thưởng gì nào?

Anh ghé tai tôi:

— Thưởng cho cây gậy như ý …đêm thả vào gậy.

Tôi đánh yêu vào người anh:

— Anh này, nói bậy quá..chẳng đàng hoàng gì cả, càng lúc càng nhây.

Lúc này, tôi cảm nhận thân dưới của anh lại bành trướng, nhấp nhô lên xuống cạ vào thân thể của tôi, tạo ra luồng khí nóng bức dù là buổi sáng. Thế là tôi và anh lại hòa vào nhau, triền miên ân ái, ngoài kia mặt trời lên cao vời vợi. Đôi chim non ghé trên góc nhà, tôi và anh cùng tận hưởng những điều tuyệt vời nhất của tình yêu nam nữ, một lần chúng tôi lạc mất…

Hạnh phúc nhân đôi khi mấy tháng sau, tôi phát hiện mình có thai, lại là thai đôi nữa. Phong sung sướng ôm lấy tôi quay mấy vòng. Bác sĩ đã dặn tôi phải hết sức cẩn thận do tôi đã hơn ba mươi tuổi, thai đôi sẽ vất vả và nặng nề hơn bình thường rất nhiều. Và đúng là như vậy, tôi tăng cân nhiều, nghén ngủ, người lúc nào cũng cáu gắt mắng chửi Phong. Đến mức Bơ nó gào lên:

— Mẹ Lệ làm gì thế, mắng ba Phong con hoài, Bơ không yêu mẹ nữa, mẹ quá đáng…

Nó vùng vằng kéo Phong ra ngoài, tôi còn nghe nó nói:

— Đấy, con nói rồi, chỉ có con yêu ba nhất thôi mà ba dại gái quá cơ, bị chửi mắng thế mà vẫn mê không dứt, sáng mắt chưa, toàn bị ăn chửi thay cơm…

Tôi đang khó chịu mà cũng phải bật cười với nó, cái đứa nhỏ này lém lỉnh thế không biết, chả biết giống ai mà lý sự thế kia.

Đến ngày sinh nở, tôi sinh mổ một cặp song sinh, một trai một gái, bé trai sinh trước được hai ký bảy, bé gái hai ký sáu. Lần này tôi thoát kiếp đẻ thuê khi hai đứa sau lại giống tôi nhiều hơn, nhất là An Nhiên, con bé giống tôi từ đôi mắt đến cái miệng, còn Anh Quân thì vẫn có nét của Phong, nhất là chiếc mũi và đôi môi mỏng, tựa như lấy của Phong cắt sang.

Hướng Dương ngày xưa dễ chăm, bấy nhiêu thì Anh Quân và An Nhiên lại khó bấy nhiêu, mấy tháng đầu tiên cả hai đứa đều gắt ngủ khó chiều, ngày thì ngủ thẳng giấc, đêm lại quấy khóc không ngừng. Bế trên tay thì thôi, cứ đặt xuống giường lại ré lên không nín. Chồng tôi thuê thêm hai bảo mẫu nữa cho tôi đỡ vất vả nhưng làm mẹ thấy cảnh con mình khóc thì làm sao ngủ ngon được, cũng phải thức để dỗ dành hai đứa nó. Khoảng thời gian đó, tôi vô cùng mệt mỏi, nhớ lại lại thấy thương chồng tôi dã man. Tôi hay chửi anh những chuyện không đâu, có khi vì anh pha sữa chậm một tý, có khi vì anh cho con mặc quần áo không đúng ý tôi cũng mắng. Ngẫm lại thấy mình thật quá đáng.

Cũng may sang tháng thứ tư, hai đứa ngoan dần rồi đi vào nề nếp, lúc này tôi mới thoải mái tinh thần, người cũng trở lại dịu dàng như lúc trước.

Đêm ấy Anh Quân và An Nhiên đã ngủ, tôi chọn chiếc váy hai dây bằng lụa rồi đem cốc cà phê sang cho Phong. Nhẹ nhàng vòng ra sau lưng ôm lấy anh, đưa những ngón tay len lỏi vào vòm ngực rắn rỏi của anh mà ve vuốt nhè nhẹ. Cúi xuống cắn nhẹ lên vành tai anh một cái, phả chút hơi thở nóng hổi rồi thì thầm mấy chữ:

— Anh đói không?

Giọng Phong đặc hơn thường ngày:

— Đói…
— Anh muốn ăn gì?

Tôi vừa hỏi vừa mơn trớn những ngón tay của mình xung quanh ngực anh, còn vân vê đầu ti của anh mà mọi ngày toàn bị Hướng Dương dành hết, đêm nay sẽ thuộc về một mình tôi.

Khẽ lả lướt xuống vùng bụng phẳng lì không chút mỡ thừa của anh, tôi đưa mười ngón qua lại rồi từ từ đi ra phía trước ngồi lên đùi anh trao anh nụ hôn ướt át. Lúc này cũng cảm nhận được đầu lưỡi ướt át của anh đang từng chút khuấy đảo trong khoang miệng nhỏ hẹp. Một tay anh siết lấy eo tôi, một tay chạm vào vòng ba tròn đầy mà xoa xoa nắn nắm, rất nhanh sau đó anh trút tất cả quần áo tôi xuống đất, gạt mọi thứ sang một bên rồi đặt tôi lên bàn làm việc. Hùng dũng đưa thanh thịt gân guốc kia đi vào khe nhỏ trước mặt, từng cái thúc của anh làm tôi không tự chủ được mà rên lên khe khẽ. Vòng tay anh lên cổ tôi thật chặt, đón nhận những cái ra vào mà anh mang đến. Mọi thứ xung quanh dần thu nhỏ, thế giới này chỉ còn mỗi hai chúng tôi mà thôi. Trong cơn say tình, tôi nghe anh nói rõ từng chữ:

— Anh yêu em… đầu tiên và duy nhất…

Bài viết liên quan