Lấy chồng nhỏ tuổi chương 6 | Cái thai bất ngờ
..Phong lại đây mẹ bảo..
Tôi quay đầu nhìn theo hướng tiếng gọi và phát hiện ra là cậu ta, giám đốc của tôi, đang bước từ trên cầu thang xuống. Mẹ tôi gọi cậu ta:
— Phong nhanh đến đây, con xem có nhớ đây là ai không?
Cậu ta cười và trả lời:
— Nhớ chứ ạ, dì Hân. Dạo này dì có khỏe không?
Mẹ tôi vui vẻ trả lời:
— Dì khỏe, thời gian trôi nhanh quá. Mới ngày nào Phong còn bé xíu, giờ đã lớn như vậy rồi. Đẹp trai lắm nhé. À, giới thiệu với con, đây là con gái nuôi của dì, tên là Nhật Lệ.
Mẹ quay sang tôi nói:
— Còn đây là Duy Phong, con trai của dì Nhàn. Hai đứa làm quen nhau đi. Phong vừa du học ở nước ngoài về đó.
Tôi chưa nói gì thì Phong đã nói:
— Con và chị Lệ đang làm việc với nhau. Không ngờ chị Lệ lại là con gái của dì.
Chị? Mọi ngày toàn gọi tôi là cô này cô nọ, bây giờ trước mặt người lớn lễ phép ghê.
Cả mẹ tôi và dì Nhàn đều bất ngờ, dì Nhàn hỏi:
— Ô vậy hả, trùng hợp quá. Vậy là Lệ đang làm ở công ty Hoàng Kim à con?
— Dạ, con đang làm ở đó ạ.
Mẹ bảo:
— Đúng là trùng hợp mà cũng là cái duyên. Lệ làm chung với Phong, mẹ yên tâm.
Yên tâm, là do mẹ không biết tôi đang bị cậu ta hành hạ. Ngày nào cũng đủ lý do để sai tôi làm đủ chuyện trên đời. Hôm không ăn hành, hôm không ăn rau nêm, hôm lại muốn ăn cơm gia đình ở xa tít mù. Làm tôi chẳng có thời gian nghỉ ngơi, suốt ngày kè kè bên cạnh cậu ta như hình với bóng. Bây giờ lại gặp mặt ở đây, đúng là oan gia ngõ hẹp.
— Dì cứ an tâm, bọn con làm việc rất vui vẻ. Chị Lệ rất có trách nhiệm.
— Ừ, vậy là dì yên tâm. Lệ hiền lành, thật thà lắm.
— Dạ. Chị Lệ rất hiền lành thật thà.
Lúc này, khách khứa cũng đã bắt đầu đến, Dì Nhàn nhờ mẹ tiếp khách với dì ấy. Còn tôi, ngồi ở đó không quen biết ai, nhìn xung quanh. Căn nhà này tuy không quá lớn nhưng nội thất bên trong toàn đồ cao cấp, trang trí rất sang trọng. Đang nhìn ngó thì thấy vẻ mặt lo lắng của dì Nhàn và mẹ tôi. Có vẻ như có chuyện gì đó, tôi đứng lên và đi về phía mẹ. Nghe thấy dì Nhàn đang nói:
— Đây là món mà ông nội thằng Phong thích nhất. Nhưng bánh bị hỏng, shipper giao hàng bị tai nạn. Bây giờ họ đóng cửa rồi. Đừng làm xui xẻo hết biết.
— Là bánh gì mẹ?
Dì Nhàn buồn bã trả lời:
— Là bánh xèo miền Tây, ông nội thích lắm nhưng chỉ có nơi này làm hợp khẩu vị ông. Chủ ở đó là người gốc miền Tây, làm vừa miệng ông lắm. Haizzz..
— Khi nào ông mới đến ạ?
— Chắc một tiếng nữa ông đến.
— Thật ra con cũng biết làm bánh đó, nếu dì cho phép, con sẽ làm thử.
— Con biết làm sao?
— Dạ biết ạ, con là người miền Tây, ở quê con mỗi dịp nhà có đám làm bánh xèo. Con cũng biết làm.
— Vậy tốt quá. Con cần nguyên liệu gì để dì chuẩn bị? Dì dẫn con vào bếp.
Tôi kể nguyên liệu cần thiết và dì Nhàn gửi người đi siêu thị mua. Trong khi tôi bận thái thịt ở bếp, Phong đến và đứng bên cạnh, hai tay cho vào túi quần, lưng tựa vào tường, và hỏi:
— Cô cũng biết làm bánh à?
— Chút chút.
Phong đứng đó nhìn, trong khi đó tôi thái thịt xong và xào lên cho thơm, nêm nếm vừa ăn. Dì Nhàn mang nguyên liệu về, tôi đeo bao tay và bắt đầu làm bánh. Bánh đầu tiên mời mẹ và dì Nhàn ăn thử. Dì Nhàn đánh giá:
— Ngon, ngon lắm, da bánh giòn béo, nhân tôm thịt vừa ăn, đặc biệt là có vị ngọt, đúng khẩu vị ông thích. Ngon lắm.
Phong thử một chút rồi trả lời nhạt nhạt:
— Tạm được.
— Gì mà tạm, mẹ thấy rất ngon.
Tôi thở phào và tiếp tục làm hết số bột còn lại, mỗi chiếc bánh được làm với tâm huyết. Xong xuôi, làm thêm nước chấm. Bên này chị giúp việc cũng đã rửa sạch rau củ. Tôi trang trí một đĩa bánh đẹp mắt và đưa cho dì Nhàn.
Chưa đầy một lúc, dì Nhàn chạy vào hớn hở:
— Lệ ơi, Lệ…
— Dạ, sao rồi dì?
— Ông thích lắm, ông khen con làm ngon, mau ra với dì.
Dì Nhàn nắm tay tôi và dẫn tôi ra ngoài đến bàn có Phong. Dì giới thiệu tôi với một người đàn ông trung tuổi, tóc đã bạc trắng, ông khen bánh tôi rất ngon và hỏi về quê tôi. Khi biết tôi ở miền Tây, ông hài lòng và mời tôi ngồi xuống.
Bàn ăn có thức ăn từ nhà hàng nổi tiếng, nhưng không khí trở nên hạnh phúc hơn khi có bánh xèo tự làm. Tôi cầm đũa và gắp thức ăn, nhưng Phong gấp vào chén tôi một lúc thịt và cá. Cậu ta nói hời hợt:
— Ăn đi.
Tôi bất ngờ, mọi người cũng chăm chăm nhìn. Một người trong bàn nói:
–Lần đầu tiên thấy Phong nhà chúng ta ga lăng nhé.
Cậu ta thản nhiên đáp:
— Tiện tay thôi.
Tôi mới để ý có một cô gái xinh đẹp bên cạnh Phong, nhìn tôi với ánh mắt không thân thiện. Cô ấy gắp thêm thức ăn cho Phong và nói:
— Anh ăn món này đi, món anh thích nhất đó.
Sau một lúc, tôi vẫn còn lát thịt trong chén, Phong không chạm đến. Trong lúc vui vẻ, ông nội Phong thông báo một việc quan trọng.
ChatGPT
Mọi người im lặng nhìn ông nội của Phong, ông cầm ly nước lọc uống một ngụm rồi tiếp tục:
— Hôm nay tôi quyết định trao toàn bộ quyền điều hành tổng công ty Hoàng Kim lại cho con trai tôi là Phạm Duy Hoàng, tôi sẽ lùi về sau an hưởng tuổi già. Mong tất cả mọi người nhiệt tình giúp đỡ giống như đã từng giúp đỡ tôi nhé.
Ông nói xong, một người đàn ông đứng lên gật đầu với mọi người, mọi người liền vỗ tay chúc mừng. Trong lúc ồn ào, một phụ nữ đứng dậy và nói lớn:
— Con có ý kiến.
Người phụ nữ này đang ngồi cùng bàn nói:
— Con thấy ông giao tổng công ty lại cho anh Hai là không công bằng và hợp lý.
Ông nội Phong hỏi:
— Con thấy không công bằng và bất hợp lý ở chỗ nào?
Người phụ nữ trả lời:
— Thứ nhất, dựa vào năng lực, vợ chồng con không thua kém anh Hai. Những hợp đồng lớn và khách hàng tiềm năng gần đây đều do vợ chồng con đem về. Họ đã dốc lòng để công ty phát triển, trong khi anh Hai chỉ ngồi một chỗ mà lại được hưởng lợi. Ba có thấy bất công không? Không chỉ con mà cả Minh Tài và Minh Đức cũng đã phụ giúp không ít. Hợp đồng với bên Đài Loan vừa rồi cũng do hai đứa nó ký được. Ba cũng từng nói trong các cháu trai, đứa nào giỏi giang sẽ được quản lý Hoàng Kim. Nhưng thằng Phong về nước chưa lâu, ba lại để nó làm giám đốc, trong khi hai đứa con con từng bước đi lên bằng thực lực…
Lúc nãy vui vẻ ồn ào, giờ trở nên im lặng. Mọi thứ im lặng đến nỗi tôi có thể nghe tiếng thở ra của Phong. Cậu ta cầm ly rượu lên uống và cười nhạt. Điều này là chuyện nội bộ gia đình, tôi không xen vào. Tôi định rủ mẹ đi về thì ông nội Phong nói:
— Chuyện giao lại quyền điều hành ba đã suy xét rất kỹ. Ba quan sát thời gian dài và đưa ra quyết định. Công lao của vợ chồng con ba biết và thấy hết, nhưng con cũng không thể bác bỏ năng lực của anh Hai con như vậy được. Ba đã quyết định rồi, con ngồi xuống đi.
— Ba…
— Ngồi xuống nghe ba nói tiếp.
Người phụ nữ ngồi xuống, khuôn mặt bực tức. Ông nội im lặng khoảng hai phút rồi mới nói:
— Sự nghiệp này là do ông bà đã gây dựng. Ba dành gần cả đời để gìn giữ và phát triển. Ba cũng tận mắt chứng kiến các con dần lớn lên, từ khi trẻ đến khi trưởng thành và lập gia đình. Tính cách các con như thế nào ba hiểu rất rõ. Ba không thiên vị đứa nào cả, tất cả đều đặt lợi ích của công ty lên hàng đầu. Xét về năng lực, vợ chồng con rất giỏi, nhưng anh Hai con có tầm nhìn tốt, nhìn xa trông rộng. Làm việc cẩn thận và có trách nhiệm. Ba mong các con luôn hòa thuận giúp đỡ lẫn nhau để công ty phát triển hơn. Còn về việc để Phong làm giám đốc Hoàng Kim, đó là điều hiển nhiên. Thứ nhất, con nhìn qua kết quả học tập của nó từ nhỏ đến lớn, đủ để hiểu năng lực của nó. Thứ hai, mặc dù nó vừa về nước, nhưng đã tham gia giải quyết nhiều vấn đề ở công ty và giúp đưa ra những giải pháp hiệu quả. Về chuyện kết hôn của bọn trẻ, ba cũng nói luôn, đứa nào kết hôn và ổn định sự nghiệp trước, ba sẽ chuyển nhượng năm phần trăm cổ phần lại cho đứa đó.
Nhưng nó không thể có kinh nghiệm bằng Minh Tài và Minh Đức mà được phân công quản lý Hoàng Kim. Ba có thể để nó chịu trách nhiệm quản lý Hoàng Mỹ trước, vì Hoàng Kim là một trong ba chi nhánh lớn nhất của chúng ta, nó không đủ tư cách để ngồi vào vị trí đó. Nếu có bất kỳ thất thoát nào, ai sẽ chịu trách nhiệm trước các cổ đông đây.
Dì Nhàn mới lên tiếng:
— Cô nói thế quá mạnh mẽ, cô Ba ạ. Tuy Phong mới về nước, nhưng kinh nghiệm làm việc ở nước ngoài của nó không hề ít. Cô cứ so sánh nó với Minh Tài, thì cô nên xem lại. Ai giỏi hơn ai, còn chưa rõ.
Cô của Phong nói hùng hổ:
— Ý chị là gì? Chị đang chê con tôi à? Đừng tỏ ra cao cả với bản thân vì đã du học. Những lý thuyết cứng ngắc ấy ai mà không nói được, quan trọng là làm việc thế nào đấy.
Ông nội:
— Được rồi, ông già này vẫn chưa chết mà các người cãi nhau như vậy.
— Ba nghe chị ta nói không? Du học có gì đáng sợ mà tự phụ, suốt ngày chỉ biết nịnh hót đúng với bản chất của tiểu tam.
Ba Phong đập tay xuống bàn cái rầm:
— Im đi.
Tuy nhiên, cô của Phong cũng không nhịn mà còn nói dõng dạc hơn:
— Tôi không nói sai gì cả, không sợ chuyện gì. Chị ta chỉ là người cướp chồng người khác. Nịnh hót là bản chất từ trong máu của chị ta rồi. Bày đặt làm bánh xèo để lấy lòng ba. Mục đích cũng chỉ vì lợi ích của mẹ con chị ta thôi. Ba đừng mắc lừa người phụ nữ gian xảo đó. Ba suy nghĩ lại đi ba.
Người đàn ông bên cạnh cô của Phong kéo tay, hàm ý bảo bà ta đừng nói nữa nhưng bà ấy cứ tiếp tục nói những lời xúc phạm mẹ của Phong, đến khi ông nội đập tay xuống bàn thật lớn mới chịu nín.
— Tôi đã quyết định rồi các anh các chị không phải tranh luận nữa.
Ông đứng lên rời khỏi ghế và không cho đi theo mình, bóng lưng kia toát lên vẻ mệt mỏi. Đợi bóng ông khuất vào trong thì cô của Phong cầm túi đứng lên liếc xéo mẹ Phong rồi nói:
— Tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, chị đừng đắc ý vội. Ba mươi chưa phải là tết.
Dứt lời, cô ta đi khỏi buổi tiệc. Lúc này có tiếng bàn tán xì xầm, nhà giàu nhiều tiền cũng thật phức tạp, tranh nhau kế thừa gia sản cũng đau đầu.
Tôi nghe dì Nhàn nói:
— Mọi người cứ tự nhiên nhé. Nào chúng ta cùng nâng ly.
Ở thêm một lúc nữa, tôi với mẹ đi về. Dọc đường, mẹ kể:
— Người lúc nảy là cô ruột của thằng Phong. Lúc nào cũng tranh giành tài sản, bao năm rồi cũng chưa chán.
— Nhà giàu cũng phức tạp quá mẹ. Con thấy trong phim nhà càng giàu càng đấu đá với nhau.
— Chỉ có cô ta kiếm chuyện thôi. Suốt ngày kể công lao rồi so sánh với ba mẹ thằng Phong để gây sự. Cũng may ông nội nhìn thấu mọi chuyện mới không giao quyền điều hành cho cô ta. Nếu không, có mà loạn.
Hai mẹ con tôi về nhà tắm rửa rồi lên giường ngủ, cũng không quan tâm nhiều đến chuyện nhà Phong làm gì. Hôm sau lại đến công ty làm việc như bình thường. Tôi và cậu ta trước giờ không nói chuyện nhiều với nhau ngoài công việc. Có lẽ chấp niệm trong lòng tôi quá lớn, nên vẫn ám ảnh chuyện cậu ta là người thứ ba, không cách nào cảm thấy thoải mái được.
Đến giờ cơm trưa, tôi đi xuống bếp lấy cơm như mọi ngày. Tuy nhiên, ngay khi tiếp nhận mâm cơm, cổ họng tôi bất ngờ trở nên khó chịu, cảm giác buồn nôn tràn đến và tôi phải vội vàng đặt mâm cơm lên bàn rồi chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Tuy nhiên, không có điều gì cải thiện, chỉ là chút mật xanh. Trong người tôi cảm thấy khó chịu và rất mệt. Tôi bắt đầu lo lắng, không biết tại sao lại như vậy…
Tôi nhanh chóng nhớ lại chu kỳ kinh trước đó của mình. Tháng này có vẻ như chưa đến, và ôi trời, đừng nói rằng tôi mang thai chứ!
Trong lúc tôi đắm chìm trong lo lắng, bên ngoài có tiếng gõ cửa:
— Dương Nhật Lệ, cô đâu rồi?
Tiếng gọi của Phong làm tôi thoát khỏi suy nghĩ. Tôi mở cửa nhìn cậu ấy, lòng tôi lẫn lộn không biết có nên nói hay không. Nếu nói, thì phải bắt đầu như thế nào đây.
— Có chuyện gì không?
— À, tôi không sao… không sao… để tôi lấy cơm cho cậu.
Tôi càng cố gắng thể hiện bình thường, thì bản thân lại trở nên lúng túng. Đến mức tay chân lóng ngóng, không biết đã để mâm cơm ở đâu. Phong lại hỏi:
— Cô ổn không?
— Tôi bình thường mà, cậu đi trước, tôi đem cơm lên sau.
Phong hất mặt về phía bàn và nói:
— Ăn ở đây luôn đi.
Phong nói xong rồi tự mình bê mâm cơm đến bàn kế bên. Tôi ngồi xuống và đưa tay chuẩn bị bới cơm vào chén, nhưng cảm giác khó chịu lại quay về. Ruột gan cuồn cuộn, miệng nôn ọe:
— Ọe..ọe…
Không thể chịu đựng nổi nữa, tôi phải ôm miệng chạy vào nhà vệ sinh để tiếp tục nôn ói. Lúc này, vừa khó chịu vừa lo lắng, tôi đã qua tuổi dậy thì rồi, tất nhiên là không phải là triệu chứng tiêu hóa thông thường. Khi ở trong nhà vệ sinh một lúc, cảm giác nhẹ nhàng hơn, tôi mới dám bước ra ngoài. Nhưng không ngờ Phong vẫn chưa ăn cơm, cậu ta đang bấm điện thoại. Tôi nói:
— Giám đốc ăn cơm đi, tôi thấy không khỏe, tôi đi lên trước.
Phong không trả lời ngay, đặt điện thoại xuống rồi mới nhìn lên hỏi:
— Không khỏe chỗ nào?
— Tôi… tôi… ọe ọe…
Ngửi mùi cá, tôi thật sự không chịu nổi. Cổ họng muốn nôn mặc dù bụng rỗng toét. Tôi phải bụm miệng và mũi, sau đó trả lời cậu ta:
— Tôi thấy hơi mệt.
— Vậy tôi đưa cô đi bác sĩ.
— Không cần đâu, tôi tự đi được. Đừng làm phiền giám đốc.
Nhưng Phong không để ý đến lời tôi, đứng dậy và kéo tôi đi ra hướng bãi đậu xe, chở tôi một mạch đến phòng khám gần đó.
Tôi chần chừ không dám xuống xe, dù biết khả năng rất cao, nhưng thật lòng tôi không muốn cậu ta là cha của đứa bé của tôi. Tôi không mong đợi điều này, và dù có, cậu ta cũng chẳng thích tôi. Hai người không có tình cảm gì với nhau, tại sao lại có sự việc này chứ.
— Hít sâu vào rồi thở ra sẽ khiến cô thoải mái hơn đó.
Phong đã mở sẵn cửa xe, tôi làm theo lời cậu ta, hít một hơi thật sâu, thở ra một cách mạnh mẽ. Dũng cảm bước vào phòng khám, tôi nói với y tá:
— Tôi bị trễ kinh và có dấu hiệu mang thai.
Y tá đưa tôi hai que thử thai và bảo tôi vào nhà vệ sinh thử. Trong khoảnh khắc chờ đợi kết quả, tôi không dám thở mạnh, hồi hộp như lúc chờ kết quả đại học. Trong vài giây ngắn ngủi, que thử thai hiện lên hai vạch đậm ngay trước mắt tôi. Tôi thử que thứ hai, kết quả không khác gì. Hai vạch… chính xác là hai vạch. Tôi mang thai với Phong thật rồi…
Lững thững tôi đưa que thử thai cho y tá, cô ấy đưa cho tôi cái váy để thay ra và lên giường để bác sĩ thực hiện siêu âm. Trên màn hình xuất hiện chấm nhỏ đang chuyển động, biểu tượng của con tôi. Trái tim tôi đập nhanh khi thấy hình ảnh này, một cảm giác kỳ lạ và mãnh liệt.
— Cô có thai rồi đấy, đã có tim thai. Thời kỳ ba tháng đầu cần thận trọng, tránh chạy nhảy và nâng đồ nặng. Nếu có vấn đề gì, hãy đến khám ngay. Bây giờ cô có thể ngồi dậy, tôi sẽ kê thuốc bổ.
Hai tay tôi vẫn nắm chặt ở phía trên bụng, nơi đang hình thành một sinh linh mới. Bác sĩ nhắc nhở:
— Cô ngồi dậy và thay đồ đi.
Tôi mất một chút thời gian mới nhúc nhích, và bác sĩ phải gọi lớn hơn một lần nữa. Khi tôi đã ngồi dậy, bác sĩ đưa cho tôi tờ siêu âm và một số viên thuốc sắt, bảo tôi uống hằng ngày, đồng thời nhắc nhở:
— Hãy đến ngay nếu có dấu hiệu đau bụng hay khó chịu. Bình thường, hãy đến siêu âm và xét nghiệm máu để theo dõi sự phát triển và sức khỏe của thai nhi vào kỳ 11 tuần.
— Dạ. Cô phải thanh toán bao nhiêu?
— Tất cả là hai trăm nghìn đồng.
Quá chết, tôi để tiền trong túi xách và không còn đồng nào ngay từ lúc nãy Phong kéo tôi đi vội, đầu óc tôi rối bời, không nhớ gì cả. Bây giờ, tôi không có đồng nào trong người. Có lẽ Phong nên đi ra ngoài và hỏi:
— Cậu có thể cho tôi vay hai trăm không?
Cậu ta mở ví và đưa tôi một tờ năm trăm. Tôi thanh toán cho bác sĩ và gấp tờ giấy siêu âm, nhưng không biết làm thế nào để nói với Phong. Liệu cậu ta tin đây là con của mình không? Có nghĩa tôi gài bẫy cậu ta không? Và mối quan hệ giữa mẹ tôi và dì Nhàn sẽ ra sao? Mọi thứ trở nên rối bời và phức tạp.
Tôi suy nghĩ và bước ra khỏi phòng. Đến chỗ của Phong, cậu ta giữ vẻ bình thường nhưng y tá gọi sau lưng:
— Chị ơi, chị quên thuốc này, nhớ uống đều đặn và đúng giờ để có hiệu quả nhé.
— Cảm ơn chị.
Y tá liếc nhìn chân tôi và nói tiếp:
— Phụ nữ mang thai không nên đeo giày cao gót, rất nguy hiểm. Anh nên chọn giày thấp và có độ bám tốt hơn để an toàn.
Y tá nói xong và bước vào trong, tôi biết rằng chuyện này không thể giấu kín được, nên quyết định nhanh chóng lên xe và ngồi phía trước. Phong cũng nhanh chóng lên sau. Cậu ta hỏi:
— Giấy siêu âm đâu?
Tôi đưa cho Phong, cậu ta cởi tờ giấy một cách chăm chú, mặc dù trên đó chỉ là hình ảnh đơn sắc và một chấm nhỏ, nhưng Phong đã nhìn lâu như vậy trước khi mở miệng:
— Của tôi?
Tôi gật đầu nhẹ, không dám nhìn thẳng vào Phong, hai tay xoa xoa vào nhau, trong lòng rối bời.
— Chuyện này là không mong muốn, cả tôi và cậu đều không muốn. Tôi không cần cậu chịu trách nhiệm, tôi có thể tự mình nuôi đứa bé.
Phong không trả lời và lái xe thẳng. Có lẽ cậu ấy đồng ý, và đúng thôi, cậu ấy cũng không có tình cảm gì với tôi. Tôi không muốn và cậu ta cũng không muốn, không lý do gì phải làm cho mọi thứ trở nên phức tạp hơn.
Xe chạy một đoạn và tôi mới nhận ra rằng chúng ta không trên đường trở về công ty. Tôi tò mò hỏi:
— Cậu đang đưa tôi đến đâu vậy?
— Đi ăn thôi.
— À, tôi quên, cậu chưa ăn lúc nãy.
Phong ghé vào một quán ăn mang đến cảm giác thoáng đãng, sạch sẽ, với nhiều cây xanh và hồ cá, tạo ra không khí tươi mới khác biệt hoàn toàn so với bên ngoài ồn ào và khói bụi. Tôi hỏi về vị trí nhà vệ sinh, và khi quay lại, Phong đã gọi món. Khi thức ăn được mang đến, bàn trở nên chật cứng vì có quá nhiều món. Phong nói:
— Ăn đi, đừng để con của chúng ta bị suy dinh dưỡng.