Nghề làm vợ chương 26 | Sự đối đầu của Quân và Nam
Kiều Linh đưa con trai đi học và sau đó cô vào siêu thị mua đồ. Những lời đe dọa của bà Thanh Mai vẫn lo lắng trong tâm trí cô, khiến cô mất tập trung và đứng ngơ ngác ở đó.
“Kiều Linh.”
Nghe tiếng gọi, Kiều Linh giật mình quay lại.
“Anh Nam.”
“Em đang nghĩ gì mà khiến anh gọi mấy lần em mới phản ứng?”
“À, không có gì, lâu lắm mới thấy anh Nam nhỉ?”
“Em không thấy anh, nhưng anh thấy em luôn.”
“Là sao ạ?”
“À, không có gì, lâu rồi không gặp. Giờ sớm, chúng ta uống cốc cà phê rồi về nhé.”
“Vâng.”
Kiều Linh và Hoàng Nam ngồi uống cà phê gần nhà Kiều Linh. Nhận thấy tâm trạng không vui của Kiều Linh, Hoàng Nam hỏi:
“Em có chuyện gì thế?”
“À, không có. Anh đi đâu thế mấy tháng nay?”
“Anh về nhà giải quyết một số công việc. Mới có 3 tháng thôi, nhưng khi anh trở về, có nhiều thay đổi quá.”
Kiều Linh thở dài: “Vâng.”
Hoàng Nam bất ngờ nắm lấy tay Kiều Linh.
“Linh à, thời gian qua em rất mệt mỏi đúng không? Cố gắng lên nhé.”
Kiều Linh nhẹ nhàng gật đầu, cười mỉm để an ủi Hoàng Nam, nhưng bên trong, cô đang trải qua cảm xúc phức tạp và căng trải.
“Vâng, em ổn mà.”
“Em ổn thật không?”
Hoàng Nam nhìn thẳng vào mắt Kiều Linh, khiến cô ngại ngùng quay đi. Anh nắm tay cô và động viên:
“Nếu em cần anh giúp gì, hãy nói. Anh luôn sẵn lòng giúp em. Anh sẽ luôn ở phía sau em, chỉ cần em quay lại nhìn, em sẽ thấy anh.”
“Vâng, em cám ơn anh Nam.”
“Anh mua ít đồ cho Long, em mang về cho con giúp anh nhé.”
“Dạ, cám ơn anh.”
Khi Kiều Linh và Hoàng Nam đang trò chuyện, điện thoại của cô reo lên. Cô nhìn thấy cuộc gọi từ Đình Quân nhưng cô do dự và không muốn nhấn máy. Hoàng Nam chú ý đến điều đó và nói:
“Em nghe điện thoại của cậu ấy đi. Nếu em ngại, anh sẽ rời khỏi đây để em nghe.”
“Không cần, anh.”
Kiều Linh thở dài rồi bắt máy:
“Alô.”
“Vợ à, em đang ở đâu vậy? Anh qua nhà mà không thấy em.”
“Em đang đi chút việc, anh tìm em có việc gì không?”
“Anh cũng không có việc gì quan trọng, chỉ là anh rảnh nên qua nhà với em thôi. Em đang ở đâu, anh qua đón.”
“Không cần đâu, em đang đi chơi với bạn, chưa biết mấy giờ mới về. Anh về đi.”
“Em đi chơi với bạn… Bạn nào vậy?”
“Bạn học của em. Thôi, em đang bận.”
Sau cuộc gọi, Kiều Linh thở dài và cảm thấy mệt mỏi. Hoàng Nam nhìn cô và hỏi:
“Em và Đình Quân có chuyện gì vậy? Hay là do bà Thanh Mai?”
Kiều Linh im lặng, Hoàng Nam tỏ ra thông suốt:
“Bà Thanh Mai không đồng ý để em và Đình Quân quen biết, phải không?”
“Sao anh biết ạ? Em không nói với ai cả.”
“Không cần ai nói, anh cũng biết. Anh chơi với Đình Quân mấy chục năm rồi, mẹ cậu ấy là người như thế nào, chẳng lẽ anh lại không biết sao?”
Kiều Linh tủi thân bật khóc trước mặt Hoàng Nam:
“Anh ơi, bà ấy nói nếu em không rời xa Đình Quân, thì bà ấy sẽ khiến con trai em biến mất, giống như Cu Lâm. Em sợ lắm anh ạ, em phải làm sao bây giờ?”
“Bà Thanh Mai có quyền lực. Lời bà ấy nói chắc chắn là thật. Em nên nói với Đình Quân và tìm hướng giải quyết.”
-Không được anh à, em sợ Đình Quân biết chuyện sẽ càng rắc rối hơn, rồi bà ấy sẽ nổi giận và có thể tìm cách hại con trai em. Nếu bà ấy đã nói chỉ cần một vụ tai nạn, em sẽ mất con trai mãi mãi, thì em phải làm sao bây giờ ạ?
-Nhưng nếu em không nói với Đình Quân, thì Đình Quân sẽ không biết để giải quyết đâu.
-Em không thể… anh biết con trai đối với em quan trọng như thế nào rồi mà, em đã mất một đứa con, em không thể mất con một lần nữa, nếu không em sẽ chết mất anh à.
-Nếu em không thể nói với Đình Quân thì chỉ còn một cách là em phải rời xa Đình Quân thôi.
Kiều Linh lau nước mắt rồi gật đầu.
-Vâng, em chấp nhận rời xa Đình Quân để con trai em được bình an.
-Em suy nghĩ kỹ chưa? Với tính nóng của Đình Quân, cậu ấy khó có thể chấp nhận chuyện em rời xa cậu ấy đâu, em phải tìm một lý do chính đáng.
-Em cũng biết vậy nhưng em vẫn chưa tìm được lý do nào để chia tay với Đình Quân, anh à.
-Em có cần anh giúp không?
Kiều Linh ngập ngừng hỏi.
-Anh giúp em thật sao?
-Thật, anh giúp em rời xa Đình Quân. Anh đảm bảo con trai em sẽ được an toàn. Anh sẽ là chỗ dựa cho hai mẹ con em sau này và mãi mãi.
-Tại sao anh lại giúp em… Đình Quân là bạn của anh mà, anh không sợ giúp em rồi anh và Đình Quân sẽ đối đầu nhau sao?
-Nhưng anh cũng không thể nhìn em và con trai gặp nguy hiểm được. Em hãy về nhà suy nghĩ thật kỹ rồi gọi điện cho anh. Nhưng anh cũng có một điều kiện.
-Thế điều kiện là gì ạ?
-Một đám cưới của hai chúng ta. Anh hứa sẽ yêu thương em và con hết cả cuộc đời. Đình Quân cho em những gì thì anh cũng có thể cho em, thậm chí còn nhiều hơn thế nữa.
-Không được… sao có thể chứ?
Hoàng Nam thản nhiên nói:
-Nếu em rời bỏ Đình Quân thì em phải tìm một chỗ dựa mới chứ. Sao em có thể ở trong căn nhà mà Đình Quân mua cho em được. Anh nói đúng chứ, và anh sẽ là chỗ dựa tốt nhất cho em, không còn ai khác ngoài anh đâu. Em hãy suy nghĩ rồi trả lời anh.
-Vâng.. em xin phép về trước ạ.
-Ừm đi, cẩn thận nhé.
…
Kiều Linh lê bước chân mỏi mệt về nhà, cô bật khóc nức nở. Người cô yêu là Đình Quân nhưng bây giờ cô không thể ở bên anh được nữa. Cô không muốn xa anh, nhưng cô phải làm sao đây. Rồi Hoàng Nam xuất hiện, anh muốn giúp cô và con trai, nhưng anh lại bắt cô phải lấy anh. Tại sao cứ từ chuyện này tới chuyện khác, mọi khó khăn lại đổ lên đầu cô? Rốt cuộc, cô đã làm gì sai, tại sao ông trời lại trừng phạt cô như thế.
Một tuần trôi qua, bà Thanh Mai vẫn chưa thấy Kiều Linh có động tĩnh gì. Bà bắt đầu kế hoạch đầu tiên của mình.
Buổi chiều, Kiều Linh đi đón con trai. Trên đường về, xe ô tô của cô đột ngột chết máy. Cô mở cửa xe để kiểm tra và thì một người lái mô tô chạy qua và ném vào trong xe cô một hộp nhỏ. Cu Long liền gọi:
-Mẹ ơi.. có ai ném hộp đồ vào trong xe này.
-Đâu, để mẹ xem nào.
Kiều Linh mở hộp ra, cô hoảng sợ và làm rơi cái hộp xuống.
“Á…”
-Cái gì thế mẹ?
-À, đồ của mẹ… không có gì cả, con chờ mẹ một lát nhé.
Kiều Linh nói như vậy để Cu Long không quan tâm đến hộp đồ nữa. Tuy nhiên, cô vẫn hoang mang và lo lắng. Trong hộp đồ là một con búp bê cụt đầu, tay, chân, và trên người đầy máu đỏ. Kiều Linh nhận ra rằng sự cố về xe ô tô chết máy giữa đường là cảnh báo đầu tiên từ bà Thanh Mai.
Cô gọi thợ sửa xe và đưa con trai về nhà trước. Trong lúc đợi xe, có một chiếc xe mô tô phóng vụt qua, làm con trai cô ngã và Kiều Linh hốt hoảng.
Long, con ơi, con có sao không?
Cu Long sợ hãi nhưng cố gắng bình tĩnh trả lời.
Con không sao ạ.
Kiều Linh ôm chặt con trai, đầy nỗi sợ hãi. Cô nhớ lời bà Thanh Mai:
“Một vụ tai nạn sảy ra… và con trai cô sẽ biến mất mãi mãi.”
“Không thể… mẹ không thể mất con được.”
Vì quá lo sợ, Kiều Linh quyết định rời xa Đình Quân. Cô yêu anh, muốn ở bên anh suốt đời, nhưng tính mạng con trai cô đang bị đe doạ nghiêm trọng, nên cô quyết định từ bỏ hạnh phúc của mình để con trai được an toàn. Cô tin vào sự lựa chọn của mình, vì đối với một người mẹ, con chính là tình yêu lớn nhất.
Những ngày sau đó, Kiều Linh trở nên thờ ơ và lạnh nhạt với Đình Quân. Hết giờ làm việc, anh về nhà cô, nhưng cô không ở nhà. Đình Quân liền gọi điện thoại.
Alo.
Em à, em đang ở đâu thế?
Em đang ở nhà mẹ, có việc gì không?
Anh sang đón hai mẹ con về bên nhà, mẹ muốn gặp em và con.
Em xin lỗi nhé, em bận rồi. Để khi khác anh nhé.
Ừm, thế để hôm khác. Thế nay em sang nhà mẹ có việc gì à, giờ anh qua đó được không?
Thôi anh về sớm với mẹ đi.
Ừm vậy thôi.
Đình Quân thở dài.
“Giờ cô ấy còn không cho mình sang nhà chơi nữa.”
Đình Quân định về nhà, nhưng anh lại nghĩ:
“Hay là mình cứ đi sang nhà mẹ cô ấy. Cũng lâu rồi mình chưa sang thăm rồi.”
Thế là Đình Quân đi mua một giỏ hoa quả rồi lái xe sang nhà mẹ Kiều Linh. Nhưng khi tới, cô không có ở đó, chỉ có Cu Long đang chơi với bà Hoa.
Cháu chào cô.
Đình Quân à, cháu.
Kiều Linh không có ở đây à cô?
Không cháu, cô tưởng cái Linh gửi con ở đây để đi chơi với cháu. Thế người đi ô tô tới đón cái Linh từ lúc trưa không phải cháu à?
Nghe bà Hoa nói vậy, Đình Quân giận nổ. Anh lấy điện thoại ra nhắn tin cho Kiều Linh.
“Em đang ở nhà mẹ thật chứ.”
Câu trả lời của Kiều Linh khiến Đình Quân giận tím mặt.
“Thật.”
Đình Quân tức lắm rồi.
“Kiều Linh, tại sao em nói dối anh. Em đang ở đâu, anh qua đón về.”
“Em đi chơi với bạn, em tự về được không cần anh đón.”
“Em đang ở đâu… trả lời nhanh trước khi anh nổi giận…”
Kiều Linh không đưa ra trả lời, điện thoại của Đình Quân gọi đi nhưng cô không nghe. Đình Quân lái xe tới nhà Trang nhưng không thấy Kiều Linh ở đó. Trang, nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Đình Quân, liền nhắn tin cho Kiều Linh:
“Kiều Linh, mày đang ở đâu, về ngay đi, anh Quân đang nổi giận rồi đó.”
Kiều Linh nhanh chóng chuyển tin nhắn cho Hoàng Nam:
“Anh đọc tin nhắn đi, Đình Quân đang nổi giận rồi.”
“Em đừng sợ, anh sẽ giải quyết ổn thoả chuyện này, em cứ ở yên bên cạnh anh là được rồi.”
“Vâng.”
Đình Quân không tìm thấy Kiều Linh, liền gọi cho trợ lý Hùng:
“Cậu tìm giúp tôi một người, tôi gửi hình ảnh qua cho.”
“Vâng sếp.”
“Cậu có 15 phút để tìm rồi báo tôi.”
“Vâng tôi biết rồi.”
15 phút sau, trợ lí Hùng gọi lại cho Đình Quân:
“Cô Kiều Linh đang ở nhà riêng của Hoàng Nam, thưa Tổng giám đốc.”
“Hoàng Nam…”
Ngay lập tức, Đình Quân lái xe tới nhà Hoàng Nam. Hoàng Nam mỉm cười khi anh xuất hiện:
“Nhanh thật, không hổ danh là Trương Đình Quân.”
Kiều Linh hoảng sợ không biết phải làm sao, Hoàng Nam đẩy cô nằm xuống giường:
“Em nằm xuống ngủ đi, anh sẽ lo liệu mọi chuyện.”
“Nhưng mà…”
“Không sao mà.”
Hoàng Nam hôn vào trán Kiều Linh rồi ra khỏi phòng. Đình Quân đến và gặp Hoàng Nam.
“Đình Quân, cậu tìm tôi có việc gì không?”
“Kiều Linh đâu?”
“À, cô ấy đang ngủ.”
Đình Quân giận dữ lao lại và đánh Hoàng Nam:
“Thằng chó, Kiều Linh là vợ sắp cưới của bạn mày đấy. Sao mày có thể…”
Hoàng Nam đứng dậy lau máu rồi cười khẩy:
“Vì mày yếu đuối nên cô ấy mới tìm tao. Mày cũng biết ngày trước tao thích Kiều Linh lắm, tao nhường cho mày rồi nhưng vì mày yếu kém nên giờ tao quyết định không nhường nữa.”
“Thằng chó, mày mất tích 3 tháng, rồi mày về, mày cướp người phụ nữ của tao. Mày muốn chết rồi phải không?”
“Mày coi thường tao quá rồi.”
Hoàng Nam nói vừa tháo dây lưng ra và lao vào đấm Đình Quân. Đình Quân bị đánh liên tiếp, choáng váng và khuỵu xuống. Hoàng Nam đạp chân vào mặt Đình Quân:
“Tao nói cho mày biết, Kiều Linh giờ là người phụ nữ của tao. Mày tránh xa cô ấy ra, nếu không đừng trách tao không cảnh báo trước.”
Đình Quân lấy khẩu súng ngắn từ túi quần và đứng dậy:
“Mày có tin là tao bắn vỡ sọ mày luôn tại đây không? Mày nghĩ mày doạ được tao à? Mày chơi với tao bao nhiêu năm mà không biết tính tao sao? Bỏ dây lưng xuống và đưa hai tay lên, nhanh.”
Hoàng Nam làm theo, cười khẩy:
“Đình Quân, mày sử dụng súng trái phép, mày không sợ pháp luật sao?”
“Đến giờ phút này thì tao không sợ gì nữa rồi. Kiều Linh đang ở đâu?”
“Cô ấy đang ngủ trong phòng của tao. Tất cả là do tao dụ cô ấy, mày có trách có giận thì trút lên đầu tao đi, mày đừng làm hại cô ấy.”
“Việc đó thì còn phải chờ tao kiểm tra đã.”
Đình Quân quát to:
“Kiều Linh, em ra đây mau.”
Kiều Linh nghe thấy tiếng Đình Quân, cô chạy ra. Thấy cảnh tượng Đình Quân đang chĩa súng vào đầu Hoàng Nam, cô sợ hét lên:
“Á, xin anh đừng bắn anh ấy.”
Đình Quân giận dữ:
“Em biết em sai lầm chưa hả?”
“Tất cả là do em, không liên quan đến anh Nam. Xin anh tha cho anh ấy, em xin anh mà.”
!
Hoàng Nam ngay lập tức lên tiếng:
“Không phải lỗi của cô ấy. Tất cả là do tôi. Đừng hại cô ấy.”
Đình Quân nỗ lực kiềm chế cơn giận dữ, nghiến răng nói:
“Kiều Linh, đi ra xe ô tô, nhanh!”
“Dạ dạ…”
Kiều Linh không dám phản đối lời Đình Quân. Cô vội vã chạy ra xe của Đình Quân. Đình Quân giữ súng chĩa vào trán Hoàng Nam:
“Mày chưa xong với tao đâu. Tao sẽ quay lại tính sổ với mày sau.”
“Kiều Linh không có lỗi. Đừng làm gì cô ấy.”
“Yên tâm. Tao sẽ cưới cô ấy làm vợ. Tao yêu cô ấy, nên tao sẽ không làm gì cô ấy. Còn mày, nếu không tránh xa vợ tao ra, thì tao sẽ sử dụng súng chết mày luôn đấy. Nhớ kỹ lời tao nói đi.”
Đình Quân cất súng và đi thẳng ra xe ô tô. Anh lái xe chở Kiều Linh về nhà. Trong suốt đoạn đường, anh không nói một câu. Khuôn mặt anh lạnh lùng và đáng sợ, còn Kiều Linh ngồi im lặng, không dám nói một câu gì.