Người tình trong mắt ai chương 21 | Thêm một vệ tinh

12/12/2023 Tác giả: Hà Phong 494

Hương Ly mở đôi mí, bất giác ngạc nhiên khi thấy một hình bóng cao lớn đang xuất hiện bên cạnh. Cô ngần ngừ nói:

–Là… anh… tại sao anh lại…

–Cô không nhớ hôm nay là chủ nhật à? Tình hình của cậu bé thế nào rồi?

–Dạ, bác sĩ nói Bảo cần phải nằm viện ít nhất ba tuần nữa mới có thể xuất viện được ạ.

–Cô trông gầy đi rất nhiều, tôi e làm mình cô không thể đối mặt với mọi thứ được, sao cô không thuê thêm người chăm sóc và để mình có thêm thời gian nghỉ ngơi?

Hương Ly nhìn anh một cách ngạc nhiên nói:

–Chỉ mới một tuần thôi mà, anh ạ. Tôi nghĩ không có gì quá khó khăn cả. Ngoài ra, tôi còn nợ anh một khoản lớn, nếu thuê thêm người chăm sóc, tôi có lẽ sẽ phải làm việc một năm để trả hết nợ đấy thôi. Anh đừng có xúi dại…

–Tôi nói vậy không phải vì sợ cô bệnh, mà là vì tôi lo lắng cô có đủ sức khỏe để chăm sóc bệnh nhân không. Hiện tại, tôi cũng là chủ của cô, tôi muốn cô phải khỏe mạnh để có thể tiếp tục giảng dạy cho con trai tôi.

Nói về Quốc Cường, cô lại cảm thấy ngần ngại. Sau khi mới kiếm được công việc tốt, cô phải đối mặt với khó khăn để gần gũi với cậu bé, và giờ cô chỉ lo rằng Quốc Cường sẽ cảm thấy không thoải mái với sự thay đổi. Thêm vào đó, Quốc Tuấn còn phải vượt qua hàng trăm cây số để đến đây thăm chị em cô, điều này khiến cô cảm thấy làm phiền anh.

Những người trong bệnh viện, từ bác sĩ đến điều dưỡng, khi thấy Quốc Tuấn xuất hiện, họ ngay lập tức đoán anh là bạn trai của Hương Ly. Ánh nhìn của họ trở nên ngưỡng mộ khi họ nhận ra anh, và cùng nhau nói chuyện:

–Thiên thần ơi! Nhìn kìa, anh chàng đẹp trai quá, chắc chắn anh ấy phải là người có địa vị quan trọng. Cô kia cũng may mắn thật.

Ở mọi nơi, luôn có những người cuồng trai đẹp và gái xinh. Hương Ly là điểm đặc biệt thu hút sự chú ý, trong khi sự xuất hiện của Quốc Tuấn mang lại làn gió mới khiến mọi người trong môi trường khô khan này quan tâm hơn và cố gắng tỏ ra thu hút hơn trước anh. Nhưng họ không biết rằng Quốc Tuấn là một người đàn ông lạnh lùng, không thích phụ nữ, và có lẽ Hương Ly là trường hợp đặc biệt khiến anh quan tâm.

Một tuần sau, tại sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất, giữa đám đông đang đợi chờ người thân, có một chàng trai và một cậu bé, đều cầm bó hoa, đang nhìn hướng bên trong. Chẳng bao lâu sau đó, hai ông bà, mặc lịch sự, tuổi khoảng sáu mươi, đẩy chiếc xe ra. Quốc Cường nhìn thấy liền hét lên:

— A… ông bà nội ra kìa ba… Ông bà nội… con ở đây nè…

Nói xong, không chờ ông bà lên tiếng, cậu bé vội vàng ôm bó hoa trước ngực và nhảy vào trong đám đông. Quốc Tuấn nắm chặt tay con trai nói:

–Đứng yên con, lát ông bà ra, con sẽ vào ngay. Đông quá mà.

Ông bà Quốc Đạt và Thu Hiền đẩy chiếc xe ra và vui vẻ mỉm cười khi nhìn thấy con trai và cháu đang đón họ:

–Chào cháu trai của bà, ôi, một năm không gặp, cháu tôi lớn quá rồi. Nhớ cháu quá!

–Dạ, cháu chào ông bà ạ. Ông bà đi đường có mệt không?

–Không cháu, ông bà ngồi trong hạng nhất nên khỏe mạnh lắm.

–Dạ, mời ông bà ra xe ạ.

Bà Thu Hiền nhìn anh và nói:

–Mẹ tưởng Thảo Vy đi cùng con chứ, con bé đâu rồi?

Quốc Tuấn thở dài một cái và trả lời:

–Thảo Vy có quản lý cô ấy đấy mẹ. Thôi mình về nhà đã, ba mẹ…

Trong những ngày ông Quốc Đạt và bà Thu Hiền trở về, Thảo Vy liên tục đến chơi để làm quen với ông bà. Mặc dù bà Thu Hiền thích Thảo Vy, nhưng cu Tom, cháu trai của họ, luôn thể hiện thái độ không hài lòng với cô. Hôm nay cũng vậy, chỉ cần thấy Thảo Vy là cu Tom liền níu lấy tay bà nội và bày tỏ:

–Bà nội ơi, con không muốn ba chọn cô Thảo Vy đâu, bà đừng để ba lấy cô ấy.

–Cha, bà thấy cô ấy quan tâm đến con lắm đấy. Sao bà không để cô Thảo Vy ở lại chăm sóc cho con?

–Không… con không thích cô ấy… con muốn cô giáo Hương Ly cơ.

Bà Thu Hiền ngạc nhiên và chuẩn bị hỏi về cô Hương Ly, nhưng khi Thảo Vy bước vào, cô đã nhanh chóng làm dịu bà bằng cách nói:

–Dạ, con chào bác ạ. Cô chào cháu trai nhé, cô mang quà cho cháu đây.

Thảo Vy lấy ra một hộp yến sào từ túi và trao cho Quốc Cường, nhưng cậu bé quay người đi. Cô đặt hộp quà xuống và trình bày:

–Dạ, bố mẹ con mới từ Nha Trang về và gửi biếu bác hộp yến sào. Bác ăn thường xuyên, đây là lựa chọn tốt cho sức khỏe ạ.

–Cảm ơn con, đã ghé chơi là tốt rồi, sao cứ luôn mang quà vậy?

Thảo Vy e thẹn không trả lời, nhưng nhìn vào bên trong hộp quà để tìm Quốc Tuấn. Bà Thu Hiền hiểu ý và nói:

–Quốc Tuấn đang làm việc ở phòng riêng. Hôm nay là Chủ nhật, con ở lại đây ăn cơm đi, tối bác bảo Quốc Tuấn chở đi chơi.

–Dạ, như vậy có ngại không ạ? Con chỉ sợ anh Quốc Tuấn phiền bản thân mình thôi.

–Phiền cái gì mà phiền, con cũng hiểu anh ấy chưa quên được chuyện cũ, phải từ từ mà làm quen. À, con mang ly trà thảo dược lên cho Quốc Tuấn giúp bác đi.

–Dạ, bác cứ để con ạ.

Thảo Vy cầm ly trà lên và bước lên lầu. Cu Tom, đang ngồi trong lòng bà, định theo lên nhưng bà đã giữ tay cậu lại:

–Cu Tom ngoan, ngồi đây với bà nào.

–Nhưng con không thích cô Vy lên phòng của ba…

–Suỵt… ngoan nào.

Thảo Vy không gõ cửa mà nhẹ nhàng mở cửa đi vào. Quốc Tuấn, vẫn ngồi dán mắt vào máy tính, tưởng người đi vào là mẹ nên liền nói:

–Mẹ cứ để đó, lát con xuống uống cũng được.

–Là em đây, không phải mẹ.

–Là cô à?

–Em mang nước mát lên cho anh uống đây, đừng tỏ thái độ khó chịu với em như thế chứ?

–Cảm ơn, cứ để đấy cho tôi, cô ra ngoài được rồi.

Quốc Tuấn thể hiện thái độ khá rõ ràng khi đuổi khách như vậy, khiến Thảo Vy tức tối. Mặc dù muốn ở lại gần anh, cô hiểu rằng nếu cố ý ở lại, cô chỉ tạo thêm phiền muộn cho bản thân. Đành lòng bấm bụng và rời đi, hy vọng sẽ có cơ hội khác. Chờ Thảo Vy rời khỏi, anh liền đóng cửa lại và lẩm bẩm:

–Người vô duyên, đã không thích thì còn cố ý sáp vào làm gì không biết nữa? Mẹ cũng nói nhiều lần rồi, mình và cô ta không thể là một cặp. Thôi thì…

Anh đã cố ý ở lại trong phòng riêng để không xuống, dự định sẽ đuổi Thảo Vy về sau bữa cơm, nhưng bất ngờ khi mới ló mặt ra khỏi phòng, anh đã bị mẹ “mắng”:

–Bộ con bận nhiều việc lắm, hay sao mà khóa trái cửa vậy? Mẹ muốn gọi con ra từ lâu rồi, con Vy bảo để con làm việc mới. Mẹ thấy con thật là… Đúng là con cứ vùi mình trong phòng khi có bạn gái đến chơi, con tính bao giờ mới tìm mẹ cho thằng Tom đây?

–Trời ơi, đời còn dài mà, mẹ để con tự do một chút được không?

–Thôi, không nói chuyện này nữa, vì con là người bảo thủ, xuống nhà ăn cơm đi con, cơm nước đã sẵn rồi đó. Lên nhanh lên nào!

–Dạ mẹ.

Bước chân xuống phòng ăn, Quốc Tuấn thở dài đánh sượt một cái khi nhìn thấy Thảo Vy và chị Hồng đang dọn đồ. Anh giả bộ lên mời bố xuống ăn cơm để tránh gặp mặt Thảo Vy. Nhìn thấy con trai có vẻ căng thẳng, ông Quốc Đạt nói:

–Vui lên con, ba không ngờ mày lại nhát gái vậy. Con Thảo Vy đâu đấy, không hiểu con chê nó điểm gì. Thôi, từ từ tìm hiểu biết, có lẽ sẽ thấy nhiều điều hay. Nó đã vào bếp làm việc suốt thời gian qua đấy con…

Thảo Vy, để ghi điểm với ông bà Quốc Đạt, tỏ ra rất chu đáo và không nề hà gì cả. Trong bữa ăn, có lẽ do vô tình hay hữu ý, bà Thu Hiền và ông Quốc Đạt ngồi ở một bên, còn chị Hồng ở bên kia. Quốc Tuấn ngồi giữa, với cu Tom, Thảo Vy. Nếu nhìn từ bên ngoài, có vẻ như họ là một gia đình nhỏ. Tuy nhiên, điều này làm Quốc Tuấn cảm thấy khá khó chịu, nhưng anh giữ lịch sự và không nói gì.

Thảo Vy liên tục gắp thức ăn cho anh và bố mẹ, cùng với cu Tom giúp tạo ấn tượng rằng cô là người chu toàn và biết chăm sóc người thân. Ông bà đánh giá cao cô con dâu tiềm năng như vậy. Bữa ăn đó đối với Quốc Tuấn như một cảnh địa ngược, anh cố ăn nhanh để lên phòng, không quan tâm đến cảm xúc của Thảo Vy. Bước vào phòng, anh khóa cửa để tránh bị làm phiền, nhưng không biết rằng phía dưới có người đang “âm mưu” chinh phục anh. Cu Tom, khi ăn xong, nhanh chóng rời đi vào phòng chơi với ông nội, trong khi chị Hồng dọn bàn ăn. Chỉ còn bà Thu Hiền và Thảo Vy trong phòng khách. Thấy Thảo Vy ngần ngại, bà Thu Hiền an ủi:

–Kệ nó đi con ạ, từ từ nó sẽ quen mà.

Thảo Vy tỏ ra ấm ức:

–Con phải làm gì để anh ấy không ghét con đây bác? Con biết hai bác rất quý con, nhưng lần nào con đến anh Quốc Tuấn cũng tránh, hồi nãy anh ấy còn khóa trái cửa lại đó bác…

Bài viết liên quan